Lửng mật
Cùng là mẹ, Diệp Phồn Tinh thật sự không tưởng tượng ra, Tô Lâm Hoan làm sao có thể bỏ rơi con gái của mình, vì Ngôn Triết chạy đi thủ đô liền mấy tháng như thế.
Cũng không lâu sau, dì Ngô lại tới,mang cho Diệp Phồn Tinh một ít thức ăn tới, Phó Cảnh Ngộ vào cửa, nhìn Diệp Phồn Tinh trên giường bệnh, "Ăn cái gì thế."
Diệp Phồn Tinh gật đầu một cái, Phó Cảnh Ngộ lấy đồ ăn tới, ngồi xuống bên cạnh Diệp Phồn Tinh, anh giúp cô bưng bát, nhìn Diệp Phồn Tinh cầm muỗng nhỏ bắt đầu uống canh.
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy vợ mình vẫn còn yếu ớt, "Có cần anh bón cho em ăn không?"
"Không cần đâu." Diệp Phồn Tinh nhìn anh một cái, Lâm Vi vẫn ngồi ở đây, cô có chút ngượng ngùng.
Phó Cảnh Ngộ cưng chiều nhìn cô.
Lâm Vi ngồi ở một bên, nhìn thấy một màn này, vô cùng hâm mộ.
Có bao nhiêu người có thể may mắn giống như Diệp Phồn Tinh, gặp được một người mình thích, mà đối phương lại thích mình?
Lâm Vi cảm thấy lúc hai người này ở bên nhau thì không khí xung quanh bỗng trở nên ngọt ngào.
Ở chỗ này nhìn thấy Diệp Phồn Tinh cơm nước xong, Lâm Vi liền đi. Lâm Vi vốn muốn trực tiếp trở về trường học, nhưng nghĩ lại lại ngồi xe về nhà của mình và Tả Dục
Tả Dục không ở đây, cậu ta từ bệnh viện trở lại, liền cùng Diệp Tử Thần về câu lạc bộ.
Đêm khuya, khoảng mười giờ, Tả Dục đeo balô mở cửa phòng, vốn tối nay định ngủ lại câu lạc bộ, kết quả... có đồ quên ở đây nên trở về lấy.
Vừa mở cửa ra liền phát hiện trong phòng đèn sáng, nhìn thấy Lâm Vi ngồi ở trên ghế sa lon, cậu ta cảm thấy hơi sửng sốt.
Lâm Vi nghe được âm thanh, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tả Dục, rất khéo, hai người đều không lên tiếng, giống như là đợi đối phương nói trước.
Trầm mặc mấy giây, Lâm Vi nhìn Tả Dục nhất thời trở nên tay chân luống cuống, "Sao em lại về?"
"Có một số việc muốn hỏi anh cho rõ ràng " Lâm Vi nhìn Tả Dục sau đó nhìn đồng hồ, " Em còn tưởng rằng tối nay anh sẽ không trở về nữa."
Tả Dục có chút co quắp nói: " Anh về lấy ít đồ xong liền đi ngay."
Mọi người đã tìm thấy người mình yêu và người yêu mình chưa ạ?
Nhớ like và bỏ phiếu cho Truyện nhé!
Cùng là mẹ, Diệp Phồn Tinh thật sự không tưởng tượng ra, Tô Lâm Hoan làm sao có thể bỏ rơi con gái của mình, vì Ngôn Triết chạy đi thủ đô liền mấy tháng như thế.
Cũng không lâu sau, dì Ngô lại tới,mang cho Diệp Phồn Tinh một ít thức ăn tới, Phó Cảnh Ngộ vào cửa, nhìn Diệp Phồn Tinh trên giường bệnh, "Ăn cái gì thế."
Diệp Phồn Tinh gật đầu một cái, Phó Cảnh Ngộ lấy đồ ăn tới, ngồi xuống bên cạnh Diệp Phồn Tinh, anh giúp cô bưng bát, nhìn Diệp Phồn Tinh cầm muỗng nhỏ bắt đầu uống canh.
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy vợ mình vẫn còn yếu ớt, "Có cần anh bón cho em ăn không?"
"Không cần đâu." Diệp Phồn Tinh nhìn anh một cái, Lâm Vi vẫn ngồi ở đây, cô có chút ngượng ngùng.
Phó Cảnh Ngộ cưng chiều nhìn cô.
Lâm Vi ngồi ở một bên, nhìn thấy một màn này, vô cùng hâm mộ.
Có bao nhiêu người có thể may mắn giống như Diệp Phồn Tinh, gặp được một người mình thích, mà đối phương lại thích mình?
Lâm Vi cảm thấy lúc hai người này ở bên nhau thì không khí xung quanh bỗng trở nên ngọt ngào.
Ở chỗ này nhìn thấy Diệp Phồn Tinh cơm nước xong, Lâm Vi liền đi. Lâm Vi vốn muốn trực tiếp trở về trường học, nhưng nghĩ lại lại ngồi xe về nhà của mình và Tả Dục
Tả Dục không ở đây, cậu ta từ bệnh viện trở lại, liền cùng Diệp Tử Thần về câu lạc bộ.
Đêm khuya, khoảng mười giờ, Tả Dục đeo balô mở cửa phòng, vốn tối nay định ngủ lại câu lạc bộ, kết quả... có đồ quên ở đây nên trở về lấy.
Vừa mở cửa ra liền phát hiện trong phòng đèn sáng, nhìn thấy Lâm Vi ngồi ở trên ghế sa lon, cậu ta cảm thấy hơi sửng sốt.
Lâm Vi nghe được âm thanh, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tả Dục, rất khéo, hai người đều không lên tiếng, giống như là đợi đối phương nói trước.
Trầm mặc mấy giây, Lâm Vi nhìn Tả Dục nhất thời trở nên tay chân luống cuống, "Sao em lại về?"
"Có một số việc muốn hỏi anh cho rõ ràng " Lâm Vi nhìn Tả Dục sau đó nhìn đồng hồ, " Em còn tưởng rằng tối nay anh sẽ không trở về nữa."
Tả Dục có chút co quắp nói: " Anh về lấy ít đồ xong liền đi ngay."
Mọi người đã tìm thấy người mình yêu và người yêu mình chưa ạ?
Nhớ like và bỏ phiếu cho Truyện nhé!
/1829
|