Lửng mật
Phó Cảnh Ngộ thử nhiệt độ bình sữa, mới đưa tới cho Bóng Đèn Nhỏ ăn, tiểu tử há mồm liền ngậm chặt lại, nhắm nghiền mắt thưởng thức.
Ánh mắt của Diệp Phồn Tinh dồn hết vào người Bóng Đèn Nhỏ, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của nó.
Rất nhanh, Bóng Đèn Nhỏ ngủ thiếp đi.
Phó Cảnh Ngộ nói: " Để con cho anh trông đi, trễ lắm rồi, em ngủ đi."
"Không sao đâu mà, không cần vội." Diệp Phồn Tinh nhìn chằm chằm tiểu tử cười khúc khích, "anh ngủ đi, để em bế con một lúc."
Phó Cảnh Ngộ: "..."
Tên tiểu tử này mặc dù đáng yêu, nhưng cũng không thể để vợ anh nhìn nó chằm chằm lâu như vậy được!
Luôn cảm thấy sự chú ý của Diệp Phồn Tinh, trong nháy mắt đều bị con trai hút đi.
Diệp Phồn Tinh ôm lấy Bóng Đèn Nhỏ, đột nhiên nghe được Phó Cảnh Ngộ thở dài một tiếng, lúc này mới nhìn về phía anh, " Sao thế anh?"
Phó Cảnh Ngộ ra vẻ nhức đầu, "Mệt quá! Cả tối phải làm việc với Tưởng Sâm, mới vừa về tới phòng nhóc con này lại khóc."
"Vậy anh ngủ đi." Diệp Phồn Tinh nói: "em bế con là được rồi."
Cô cũng biết Phó Cảnh Ngộ cũng mệt mỏi và cực khổ cả ngày.
Một bên muốn tự thân chăm sóc vợ con, một bên còn phải làm việc. Mặc dù nói, cô sinh con rất cực khổ, nhưng kỳ thật phần lớn mọi chuyện đều là Phó Cảnh Ngộ làm, cô ngược lại rất an nhàn.
Phó Cảnh Ngộ giả vờ mệt mỏi, chính là muốn để cho Diệp Phồn Tinh quan tâm mình một chút, kết quả phát hiện Diệp Phồn Tinh lại còn ôm con không buông tay.
Người nào đó Cũng muốn được Diệp Phồn Tinh ôm, nói: "Đặt xuống cho nó đi ngủ đi!"
"Được rồi." Diệp Phồn Tinh nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của anh, nhất thời mềm lòng, đưa con cho anh, Phó Cảnh Ngộ đem Bóng Đèn Nhỏ thả lại trong nôi.
Sao lại ghen đáng yêu thế này cơ chứ, đáng yêu chết đi được!
Phó Cảnh Ngộ thử nhiệt độ bình sữa, mới đưa tới cho Bóng Đèn Nhỏ ăn, tiểu tử há mồm liền ngậm chặt lại, nhắm nghiền mắt thưởng thức.
Ánh mắt của Diệp Phồn Tinh dồn hết vào người Bóng Đèn Nhỏ, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của nó.
Rất nhanh, Bóng Đèn Nhỏ ngủ thiếp đi.
Phó Cảnh Ngộ nói: " Để con cho anh trông đi, trễ lắm rồi, em ngủ đi."
"Không sao đâu mà, không cần vội." Diệp Phồn Tinh nhìn chằm chằm tiểu tử cười khúc khích, "anh ngủ đi, để em bế con một lúc."
Phó Cảnh Ngộ: "..."
Tên tiểu tử này mặc dù đáng yêu, nhưng cũng không thể để vợ anh nhìn nó chằm chằm lâu như vậy được!
Luôn cảm thấy sự chú ý của Diệp Phồn Tinh, trong nháy mắt đều bị con trai hút đi.
Diệp Phồn Tinh ôm lấy Bóng Đèn Nhỏ, đột nhiên nghe được Phó Cảnh Ngộ thở dài một tiếng, lúc này mới nhìn về phía anh, " Sao thế anh?"
Phó Cảnh Ngộ ra vẻ nhức đầu, "Mệt quá! Cả tối phải làm việc với Tưởng Sâm, mới vừa về tới phòng nhóc con này lại khóc."
"Vậy anh ngủ đi." Diệp Phồn Tinh nói: "em bế con là được rồi."
Cô cũng biết Phó Cảnh Ngộ cũng mệt mỏi và cực khổ cả ngày.
Một bên muốn tự thân chăm sóc vợ con, một bên còn phải làm việc. Mặc dù nói, cô sinh con rất cực khổ, nhưng kỳ thật phần lớn mọi chuyện đều là Phó Cảnh Ngộ làm, cô ngược lại rất an nhàn.
Phó Cảnh Ngộ giả vờ mệt mỏi, chính là muốn để cho Diệp Phồn Tinh quan tâm mình một chút, kết quả phát hiện Diệp Phồn Tinh lại còn ôm con không buông tay.
Người nào đó Cũng muốn được Diệp Phồn Tinh ôm, nói: "Đặt xuống cho nó đi ngủ đi!"
"Được rồi." Diệp Phồn Tinh nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của anh, nhất thời mềm lòng, đưa con cho anh, Phó Cảnh Ngộ đem Bóng Đèn Nhỏ thả lại trong nôi.
Sao lại ghen đáng yêu thế này cơ chứ, đáng yêu chết đi được!
/1829
|