Lửng mật
Bóng Đèn Nhỏ cũng ở bên đó.
Từ khi Diệp Phồn Tinh bắt đầu đi học lại, con gửi sang bên kia cho ông bà nội trông, bà Phó rất thích cháu trai, Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ cũng quả thực bận quá không có thời gian để ý tới.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Không thấy ngon miệng."
" Em đi làm cơm rang trứng cho anh nhé!" Diệp Phồn Tinh nói: "anh chờ một lát thôi, em làm xong liền đưa lên cho anh."
"Không cần đâu,em cứ nghỉ ngơi đi, trễ như vậy rồi."
"Không có việc gì." Diệp Phồn Tinh đứng lên, "dù sao anh cũng phải ăn gì thì mới khỏi bệnh được chứ?"
Cô nhanh chóng đi ra ngoài chuẩn bị đồ ăn cho anh.
Phó Cảnh Ngộ mơ màng nằm không bao lâu, liền nghe được Diệp Phồn Tinh trở về phòng, cô bưng cơm rang trứng vào, mang theo mùi thơm làm cho người tả khó mà kháng cự...
Anh mở mắt ra, Diệp Phồn Tinh cầm bát bưng tới, nói: " Anh dậy ăn chút đi, anh nhìn xem, em làm ngon lắm này!"
Mặc dù đã rất lâu rồi Diệp Phồn Tinh không xuống bếp, nhưng tài nấu nướng của cô vẫn rất tốt.
Phó Cảnh Ngộ vốn không có khẩu vị gì, nhìn thấy cơm vợ mình làm, đột nhiên thấy thèm ăn.
Anh ngồi dậy, đưa tay tới đón lấy bát, Diệp Phồn Tinh nói: "Để em bón cho anh."
"..." Phó Cảnh Ngộ nhíu mày, còn có loại đãi ngộ này sao?
Diệp Phồn Tinh đã cầm thìa, múc cơm đưa tới trước mặt anh.
Phó Cảnh Ngộ há mồm ăn, nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, luôn cảm thấy giờ phút này, vợ của anh xinh đẹp cực kì.
Diệp Phồn Tinh đắc ý hỏi: "Ăn có ngon không?"
"Ừm."
"Phòng bếp còn nữa."
Phó Cảnh Ngộ cười nói, " Em nghĩ anh là heo à?"
"Từ khi nào mà anh không phải là heo vậy?"
"Không phải thấy anh ốm mà bắt nó đâu." Phó Cảnh Ngộ nắm tay cô, hôn lên trán cô một cái.
"Được rồi, ăn nhanh lên nào "
Cho anh ăn cơm nước xong, Diệp Phồn Tinh mới đi tắm rửa, nằm lại trên giường, đã mười giờ rưỡi.
Phó Cảnh Ngộ đưa tay tới, mang theo khí tức nóng bỏng, vòng ở trong ngực, tay cũng không an phận mà đưa vào trong quần áo ngủ của cô, sờ tới da thịt bóng loáng như ngọc của cô.
Diệp Phồn Tinh nhắc nhở: " Anh còn đang sốt đấy!"
Mọi người có muốn ăn thịt không nào
Nhanh tay bỏ phiếu để chúng ta đi ăn mặn thôi!
Bóng Đèn Nhỏ cũng ở bên đó.
Từ khi Diệp Phồn Tinh bắt đầu đi học lại, con gửi sang bên kia cho ông bà nội trông, bà Phó rất thích cháu trai, Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ cũng quả thực bận quá không có thời gian để ý tới.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Không thấy ngon miệng."
" Em đi làm cơm rang trứng cho anh nhé!" Diệp Phồn Tinh nói: "anh chờ một lát thôi, em làm xong liền đưa lên cho anh."
"Không cần đâu,em cứ nghỉ ngơi đi, trễ như vậy rồi."
"Không có việc gì." Diệp Phồn Tinh đứng lên, "dù sao anh cũng phải ăn gì thì mới khỏi bệnh được chứ?"
Cô nhanh chóng đi ra ngoài chuẩn bị đồ ăn cho anh.
Phó Cảnh Ngộ mơ màng nằm không bao lâu, liền nghe được Diệp Phồn Tinh trở về phòng, cô bưng cơm rang trứng vào, mang theo mùi thơm làm cho người tả khó mà kháng cự...
Anh mở mắt ra, Diệp Phồn Tinh cầm bát bưng tới, nói: " Anh dậy ăn chút đi, anh nhìn xem, em làm ngon lắm này!"
Mặc dù đã rất lâu rồi Diệp Phồn Tinh không xuống bếp, nhưng tài nấu nướng của cô vẫn rất tốt.
Phó Cảnh Ngộ vốn không có khẩu vị gì, nhìn thấy cơm vợ mình làm, đột nhiên thấy thèm ăn.
Anh ngồi dậy, đưa tay tới đón lấy bát, Diệp Phồn Tinh nói: "Để em bón cho anh."
"..." Phó Cảnh Ngộ nhíu mày, còn có loại đãi ngộ này sao?
Diệp Phồn Tinh đã cầm thìa, múc cơm đưa tới trước mặt anh.
Phó Cảnh Ngộ há mồm ăn, nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, luôn cảm thấy giờ phút này, vợ của anh xinh đẹp cực kì.
Diệp Phồn Tinh đắc ý hỏi: "Ăn có ngon không?"
"Ừm."
"Phòng bếp còn nữa."
Phó Cảnh Ngộ cười nói, " Em nghĩ anh là heo à?"
"Từ khi nào mà anh không phải là heo vậy?"
"Không phải thấy anh ốm mà bắt nó đâu." Phó Cảnh Ngộ nắm tay cô, hôn lên trán cô một cái.
"Được rồi, ăn nhanh lên nào "
Cho anh ăn cơm nước xong, Diệp Phồn Tinh mới đi tắm rửa, nằm lại trên giường, đã mười giờ rưỡi.
Phó Cảnh Ngộ đưa tay tới, mang theo khí tức nóng bỏng, vòng ở trong ngực, tay cũng không an phận mà đưa vào trong quần áo ngủ của cô, sờ tới da thịt bóng loáng như ngọc của cô.
Diệp Phồn Tinh nhắc nhở: " Anh còn đang sốt đấy!"
Mọi người có muốn ăn thịt không nào
Nhanh tay bỏ phiếu để chúng ta đi ăn mặn thôi!
/1829
|