Ăn sáng xong, Diệp Phồn Tinh trở về phòng thay quần áo, chuẩn bị đi sang bên Phó gia thăm ba mẹ của Phó Cảnh Ngộ.
Nói thật, cô vào học quân sự lâu như vậy, trở lại chỉ muốn ở trong nhà nghỉ ngơi cho khỏe, nơi nào đều không đi.
Bởi vì chân mỏi nhừ, trước bàn chân bị phồng rộp còn chưa có lành lại.
Mặc dù hiện tại không cần đi giầy quân trang nữa, nhưng là cần muốn nghỉ ngơi cho khỏe chân, đi giày của mình cũng rất khó chịu.
Cô mặc quần áo tử tế, nhìn chằm chằm giày của mình nhăn nhó.
Diệp Phồn Tinh mặc dù cùng với Phó Cảnh Ngộ ở chung một chỗ, nhưng cô từ nhỏ tiết kiệm đã quen, cũng không thích tiêu tiền bậy bạ, mua giày đều chỉ mua hàng chợ, bình thường đi được là được rồi. Ngày hôm qua cô đi đôi giày này về, chân vẫn còn đau.
Thế cho nên hiện tại cũng không muốn đưa chân vào đi.
Nhưng mà, muốn đi Phó gia, cô cũng không thể đi chân đất được.
Diệp Phồn Tinh khẽ cắn răng, đang chuẩn bị xỏ chân vào, đột nhiên có người gõ cửa.
" vào đi." Diệp Phồn Tinh nói.
Dì Ngô mở cửa, ôm lấy cái hộp đi vào, "Tiểu Tinh, Cảnh Ngộ bảo dì đem cái này cho cháu."
Dì Ngô mở hộp ra, từ bên trong cầm một đôi giầy đế bằng ra.
Dì Ngô nhìn lướt qua Diệp Phồn Tinh, còn có thể nhìn thấy vết thương trên chân, chẳng lẽ Phó tiên sinh buổi sáng bảo bà mua giày tới cho Diệp Phồn Tinh mua là vì lí do này.
Diệp Phồn Tinh hiện tại đang cần một đôi giày, nhưng mà, nhìn thấy dì Ngô cầm giày tới, vẫn có chút ngoài ý muốn, "Đây là..."
"Cháu ngồi xuống ghế thử xem,xem có vừa hay không."
"Dì mua sao? Cái này không hay lắm."
"Sao có thể là dì được?"dì Ngô cười nói: "Cảnh Ngộ mua, dì chỉ cầm hộ tới thôi."
Diệp Phồn Tinh ở trên ghế sa lon ngồi xuống,đi thử đôi giày mới, phía trong giày rất mền mại thoải mái, so với đôi giày cũ của cô thật là khác nhau một trời một vực.
Diệp Phồn Tinh hỏi: "chú ấy làm sao tự nhiên lại muốn mua giày cho cháu?"
Anh không hay tặng quà cho cô, chung quy lại có thể tại lúc cô cần nhất, đưa cho cô thứ cần dùng.
"Dì cũng không biết." Dì Ngô cười một tiếng.
Diệp Phồn Tinh đổi đôi giày, đi ra khỏi phòng.
Phát hiện Phó Cảnh Ngộ đã chuẩn bị xong, cùng Tưởng Sâm ở trên hành lang đợi cô.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh đã thay quần áo xong, ánh mắt rơi vào trên chân cô, buổi sáng lúc rời giường, anh chân lộ ra khỏi chăn của cô bị thương, lại suy nghĩ một chút cô trở lại chỉ mang theo một đôi giày đi ở chân, đặc biệt để cho dì Ngô mua cho cô một đôi giày mới.
"Chú ơi." Diệp Phồn Tinh nhìn lấy anh, không nhịn được nói câu: "Cảm ơn."
"Cám ơn cái gì?" Phó Cảnh Ngộ nghiêm túc nhìn cô một cái.
"Giày."
" Dì Ngô mua, em đi nói với dì ấy cảm ơn đi." Phó Cảnh Ngộ nhíu mày, để cho Tưởng Sâm đẩy anh tiến vào thang máy.
Diệp Phồn Tinh đi theo tiến vào thang máy, nhìn giày trên chân, càng xem càng thích.
Đi vào thật sự rất thoải mái.
Phó Cảnh Ngộ len lén nhìn coi một cái biểu tình hưởng thụ, không nhịn được cười một tiếng.
Anh thật sự rất thích sự dễ dàng thỏa mãn của Diệp Phồn Tinh, chẳng qua là một đôi giày mà thôi, cô liền vui vẻ thành như vậy!
Thật là ngốc nghếch!
-
Phó gia, tầng hai, trong phòng của Cố Vũ Trạch, Tả Dục ngồi ở trên ghế sa lon, đang cùng Cố Vũ Trạch chơi trò chơi.
Chỉ lát nữa là phải siêu thần, kết quả bị đối phương năm người vây quanh đánh chết, cậu ta giận đến trừng mắt về phía Cố Vũ Trạch, "Các cậu lại bán đứng tôi!"
Cố Vũ Trạch bình tĩnh nhíu mày, "đồ gà!"
"Cậu..." Tả Dục trừng mắt một cái cái nhìn kẻ vừa bán đứng mình, không để ý tới hắn, "Tôi đi uống nước."
(・ิω・ิ)ノ(・ิω・ิ)ノ(・ิω・ิ)ノ(・ิω・ิ)ノ(・ิω・ิ)ノ
Nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé( ͡°❥ ͡°)( ͡°❥ ͡°)( ͡°❥ ͡°)
Nói thật, cô vào học quân sự lâu như vậy, trở lại chỉ muốn ở trong nhà nghỉ ngơi cho khỏe, nơi nào đều không đi.
Bởi vì chân mỏi nhừ, trước bàn chân bị phồng rộp còn chưa có lành lại.
Mặc dù hiện tại không cần đi giầy quân trang nữa, nhưng là cần muốn nghỉ ngơi cho khỏe chân, đi giày của mình cũng rất khó chịu.
Cô mặc quần áo tử tế, nhìn chằm chằm giày của mình nhăn nhó.
Diệp Phồn Tinh mặc dù cùng với Phó Cảnh Ngộ ở chung một chỗ, nhưng cô từ nhỏ tiết kiệm đã quen, cũng không thích tiêu tiền bậy bạ, mua giày đều chỉ mua hàng chợ, bình thường đi được là được rồi. Ngày hôm qua cô đi đôi giày này về, chân vẫn còn đau.
Thế cho nên hiện tại cũng không muốn đưa chân vào đi.
Nhưng mà, muốn đi Phó gia, cô cũng không thể đi chân đất được.
Diệp Phồn Tinh khẽ cắn răng, đang chuẩn bị xỏ chân vào, đột nhiên có người gõ cửa.
" vào đi." Diệp Phồn Tinh nói.
Dì Ngô mở cửa, ôm lấy cái hộp đi vào, "Tiểu Tinh, Cảnh Ngộ bảo dì đem cái này cho cháu."
Dì Ngô mở hộp ra, từ bên trong cầm một đôi giầy đế bằng ra.
Dì Ngô nhìn lướt qua Diệp Phồn Tinh, còn có thể nhìn thấy vết thương trên chân, chẳng lẽ Phó tiên sinh buổi sáng bảo bà mua giày tới cho Diệp Phồn Tinh mua là vì lí do này.
Diệp Phồn Tinh hiện tại đang cần một đôi giày, nhưng mà, nhìn thấy dì Ngô cầm giày tới, vẫn có chút ngoài ý muốn, "Đây là..."
"Cháu ngồi xuống ghế thử xem,xem có vừa hay không."
"Dì mua sao? Cái này không hay lắm."
"Sao có thể là dì được?"dì Ngô cười nói: "Cảnh Ngộ mua, dì chỉ cầm hộ tới thôi."
Diệp Phồn Tinh ở trên ghế sa lon ngồi xuống,đi thử đôi giày mới, phía trong giày rất mền mại thoải mái, so với đôi giày cũ của cô thật là khác nhau một trời một vực.
Diệp Phồn Tinh hỏi: "chú ấy làm sao tự nhiên lại muốn mua giày cho cháu?"
Anh không hay tặng quà cho cô, chung quy lại có thể tại lúc cô cần nhất, đưa cho cô thứ cần dùng.
"Dì cũng không biết." Dì Ngô cười một tiếng.
Diệp Phồn Tinh đổi đôi giày, đi ra khỏi phòng.
Phát hiện Phó Cảnh Ngộ đã chuẩn bị xong, cùng Tưởng Sâm ở trên hành lang đợi cô.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh đã thay quần áo xong, ánh mắt rơi vào trên chân cô, buổi sáng lúc rời giường, anh chân lộ ra khỏi chăn của cô bị thương, lại suy nghĩ một chút cô trở lại chỉ mang theo một đôi giày đi ở chân, đặc biệt để cho dì Ngô mua cho cô một đôi giày mới.
"Chú ơi." Diệp Phồn Tinh nhìn lấy anh, không nhịn được nói câu: "Cảm ơn."
"Cám ơn cái gì?" Phó Cảnh Ngộ nghiêm túc nhìn cô một cái.
"Giày."
" Dì Ngô mua, em đi nói với dì ấy cảm ơn đi." Phó Cảnh Ngộ nhíu mày, để cho Tưởng Sâm đẩy anh tiến vào thang máy.
Diệp Phồn Tinh đi theo tiến vào thang máy, nhìn giày trên chân, càng xem càng thích.
Đi vào thật sự rất thoải mái.
Phó Cảnh Ngộ len lén nhìn coi một cái biểu tình hưởng thụ, không nhịn được cười một tiếng.
Anh thật sự rất thích sự dễ dàng thỏa mãn của Diệp Phồn Tinh, chẳng qua là một đôi giày mà thôi, cô liền vui vẻ thành như vậy!
Thật là ngốc nghếch!
-
Phó gia, tầng hai, trong phòng của Cố Vũ Trạch, Tả Dục ngồi ở trên ghế sa lon, đang cùng Cố Vũ Trạch chơi trò chơi.
Chỉ lát nữa là phải siêu thần, kết quả bị đối phương năm người vây quanh đánh chết, cậu ta giận đến trừng mắt về phía Cố Vũ Trạch, "Các cậu lại bán đứng tôi!"
Cố Vũ Trạch bình tĩnh nhíu mày, "đồ gà!"
"Cậu..." Tả Dục trừng mắt một cái cái nhìn kẻ vừa bán đứng mình, không để ý tới hắn, "Tôi đi uống nước."
(・ิω・ิ)ノ(・ิω・ิ)ノ(・ิω・ิ)ノ(・ิω・ิ)ノ(・ิω・ิ)ノ
Nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé( ͡°❥ ͡°)( ͡°❥ ͡°)( ͡°❥ ͡°)
/1829
|