Cả đời này không rời xa anh
Chương 965-1: Còn chỗ nào em chưa từng nhìn thấy nữa, tránh cái gì?
/1829
|
Lửng mật
Đương nhiên, cô đã tốn không ít tốn thời gian trong phòng thể hình.
Diệp Phồn Tinh sau khi xuống tới nơi, đi vào phòng bếp, để cho đi Ngô chuẩn bị cơm tối hôm nay.
Ngôn Triết lưu luyến nhìn bóng lưng của cô.
Ngôn Triết lẳng lặng mà đứng nhìn, trong mắt của anh ta đọc ra được sự khác thường.
Nhìn bộ dáng kia, người trong lòng của anh ta không phải là Tô Lâm Hoan, mà là...
Bất quá, Kỷ Minh Viễn này tâm tư luôn rất thâm sâu, cũng không nói những gì không nên nói.
Kỷ Minh Viễn đứng lên, nói: Tôi còn có một bệnh nhân cần theo dõi, tôi đi về trước, nếu buổi tối cậu ở chỗ của tôi thì cứ trực tiếp đi qua nhé."
Ngôn Triết nói: "Được."
trước khi Ăn cơm tối, Phó Linh Lung tới cùng, còn thuận tiện đem Bóng Đèn Nhỏ đi qua.
lần trước Ngôn Triết thấy nhóc, nhóc còn là một cục hồng hồng mềm nhũn, chỉ qua mấy tháng, tiểu tử đã rất ra dáng, cực kỳ giống Phó Cảnh Ngộ.
Ngôn Triết ôm lấy nhóc, nói: "Tiểu Bạch, nhìn chú đi nào!"
Bóng đèn nhỏ có tên khai sinh là Phó Bạch, là do bố của Phó Cảnh Ngộ đặt cho.
Bất quá, cũng chỉ có Ngôn Triết gọi thằng nhóc là Tiểu Bạch, mọi người đều thích gọi nhóc là Bóng Đèn Nhỏ hơn.
Bóng Đèn Nhỏ cũng rất đáng thương, ai bảo nhóc có chưa ra đời đã cho ba mẹ ăn hành lên bờ xuống ruộng như vậy, cũng chẳng thể chắc lại bị lấy một cái tên tục không đứng đắn như vậy.
Phó Linh Lung cùng Ngôn Triết đều ở trong phòng ăn, Phó Linh Lung không thấy Diệp Phồn Tinh và Phó Cảnh Ngộ đâu, hỏi: "Tinh Tinh đâu rồi?"
"Có thể là đi gọi Cảnh Ngộ rồi! Cảnh Ngộ bị cảm đang ở trên phòng." chuyện Phó Cảnh Ngộ cảm mạo này, cũng không có nói cho người nhà, bởi vì không muốn để cho cha mẹ lo lắng.
Phó Linh Lung nghe xong, gật đầu một cái.
Trên lầu, Diệp Phồn Tinh giúp Phó Cảnh Ngộ tìm bộ quần áo mới cầm tới, Phó Cảnh Ngộ ngồi ở mép giường, cởi quần áo ra, bởi vì phát sốt, quần áo đều ướt đẫm.
Anh cởi Cúc áo, lộ ra bắp thịt đều đặn trên người.
Thấy anh cởi quần áo, Diệp Phồn Tinh theo thói quen đưa mắt nhìn sang chỗ khác, Phó Cảnh Ngộ ngẩng đầu lên nhìn thấy cô xấu hổ, không nhịn được giương lên khóe miệng, " Còn chỗ nào em chưa từng nhìn thấy nữa, tránh cái gì? "
Đương nhiên, cô đã tốn không ít tốn thời gian trong phòng thể hình.
Diệp Phồn Tinh sau khi xuống tới nơi, đi vào phòng bếp, để cho đi Ngô chuẩn bị cơm tối hôm nay.
Ngôn Triết lưu luyến nhìn bóng lưng của cô.
Ngôn Triết lẳng lặng mà đứng nhìn, trong mắt của anh ta đọc ra được sự khác thường.
Nhìn bộ dáng kia, người trong lòng của anh ta không phải là Tô Lâm Hoan, mà là...
Bất quá, Kỷ Minh Viễn này tâm tư luôn rất thâm sâu, cũng không nói những gì không nên nói.
Kỷ Minh Viễn đứng lên, nói: Tôi còn có một bệnh nhân cần theo dõi, tôi đi về trước, nếu buổi tối cậu ở chỗ của tôi thì cứ trực tiếp đi qua nhé."
Ngôn Triết nói: "Được."
trước khi Ăn cơm tối, Phó Linh Lung tới cùng, còn thuận tiện đem Bóng Đèn Nhỏ đi qua.
lần trước Ngôn Triết thấy nhóc, nhóc còn là một cục hồng hồng mềm nhũn, chỉ qua mấy tháng, tiểu tử đã rất ra dáng, cực kỳ giống Phó Cảnh Ngộ.
Ngôn Triết ôm lấy nhóc, nói: "Tiểu Bạch, nhìn chú đi nào!"
Bóng đèn nhỏ có tên khai sinh là Phó Bạch, là do bố của Phó Cảnh Ngộ đặt cho.
Bất quá, cũng chỉ có Ngôn Triết gọi thằng nhóc là Tiểu Bạch, mọi người đều thích gọi nhóc là Bóng Đèn Nhỏ hơn.
Bóng Đèn Nhỏ cũng rất đáng thương, ai bảo nhóc có chưa ra đời đã cho ba mẹ ăn hành lên bờ xuống ruộng như vậy, cũng chẳng thể chắc lại bị lấy một cái tên tục không đứng đắn như vậy.
Phó Linh Lung cùng Ngôn Triết đều ở trong phòng ăn, Phó Linh Lung không thấy Diệp Phồn Tinh và Phó Cảnh Ngộ đâu, hỏi: "Tinh Tinh đâu rồi?"
"Có thể là đi gọi Cảnh Ngộ rồi! Cảnh Ngộ bị cảm đang ở trên phòng." chuyện Phó Cảnh Ngộ cảm mạo này, cũng không có nói cho người nhà, bởi vì không muốn để cho cha mẹ lo lắng.
Phó Linh Lung nghe xong, gật đầu một cái.
Trên lầu, Diệp Phồn Tinh giúp Phó Cảnh Ngộ tìm bộ quần áo mới cầm tới, Phó Cảnh Ngộ ngồi ở mép giường, cởi quần áo ra, bởi vì phát sốt, quần áo đều ướt đẫm.
Anh cởi Cúc áo, lộ ra bắp thịt đều đặn trên người.
Thấy anh cởi quần áo, Diệp Phồn Tinh theo thói quen đưa mắt nhìn sang chỗ khác, Phó Cảnh Ngộ ngẩng đầu lên nhìn thấy cô xấu hổ, không nhịn được giương lên khóe miệng, " Còn chỗ nào em chưa từng nhìn thấy nữa, tránh cái gì? "
/1829
|