Lửng mật
Mẹ Thịnh Hy đi tới, nhìn thấy Tô Lâm Hoan, cả khuôn mặt đều xụ xuống.
Yêu nữ này, trở về để làm gì?
Ban đầu ly hôn chạy nhanh như vậy, bây giờ còn muốn trở về giành con ư?
Tô Lâm Hoan không nhìn thấy địch ý của bà Thịnh, nhìn Hạ Thiên, "Có đau chỗ nào không?"
có thể là mới vừa té, còn có chút ngây ngốc, nhìn lấy Tô Lâm Hoan, mấy giây sau, Hạ hạ đột nhiên há hốc mồm khóc.
Ngã đau chết luôn!
Tô Lâm Hoan đưa tay đi ôm con bé, "Ngoan, bảo bối, đừng khóc..."
Hạ Thiên kháng cự mà đưa tay đẩy Tô Lâm Hoan ra, ở trong mắt con bé, Tô Lâm Hoan chính là một người xa lạ.
Con bé quay về phía bà Thịnh, vươn tay ra, " Bà, bế."
Bà Thịnh thấy vậy, vội vàng qua ôm cháu gái rượu vào trong lòng, Hạ hạ ủy khuất đưa tay ra, "Đau đau."
Bà Thịnh giúp Hạ Hạ thổi tay, "Không sao, không khóc sẽ hết đau thôi."
Tô Lâm Hoan đứng lên, thái độ của con gái làm cho cô ta không khỏi cảm thấy chua xót.
Đây là con gái cô ta mang thai mười tháng sinh ra, hiện tại bụng vẫn còn vết sẹo mổ, vậy mà con gái lại không nhận mẹ.
Bà Thịnh dỗ Hạ hạ xong, để cho người giúp việc ôm Hạ hạ vào phòng rồi mới quay sang nhìn Tô Lâm Hoan,hỏi "cô tới làm gì?"
Tô Lâm Hoan biết bà Thịnh không thích mình, nhưng vẫn lấy dũng khí nói: " Cháu tới thăm Hạ hạ."
"Không cần đâu." Bà Thịnh nói: " Đằng nào cô cũng không coi cháu gái của tôi là con gái cô, hiện tại càng không cần phải để ý đến."
Lúc Tô Lâm Hoan mới vừa đi, ngày nào Hạ Hạ cũng tìm mẹ.
Đó là thời điểm Hạ hạ ỷ lại vào cô ta nhất, vậy mà cô ta nỡ lòng vứt bỏ Tiểu Hạ, làm mỗi đêm con bé đều khóc đến đêm khuya, sau đó lại bị bệnh một khoảng thời gian.
Đều là Thịnh Hy và mẹ Thịnh Hy chăm sóc con bé, ngậm đắng nuốt cay nuôi con bé lớn như vậy.
Hiện tại, Hạ hạ đã sớm không nhớ Tô Lâm Hoan là ai, nhìn thấy Tô Lâm Hoan, chỉ cảm thấy xa lạ cực kì.
Mẹ Thịnh Hy đi tới, nhìn thấy Tô Lâm Hoan, cả khuôn mặt đều xụ xuống.
Yêu nữ này, trở về để làm gì?
Ban đầu ly hôn chạy nhanh như vậy, bây giờ còn muốn trở về giành con ư?
Tô Lâm Hoan không nhìn thấy địch ý của bà Thịnh, nhìn Hạ Thiên, "Có đau chỗ nào không?"
có thể là mới vừa té, còn có chút ngây ngốc, nhìn lấy Tô Lâm Hoan, mấy giây sau, Hạ hạ đột nhiên há hốc mồm khóc.
Ngã đau chết luôn!
Tô Lâm Hoan đưa tay đi ôm con bé, "Ngoan, bảo bối, đừng khóc..."
Hạ Thiên kháng cự mà đưa tay đẩy Tô Lâm Hoan ra, ở trong mắt con bé, Tô Lâm Hoan chính là một người xa lạ.
Con bé quay về phía bà Thịnh, vươn tay ra, " Bà, bế."
Bà Thịnh thấy vậy, vội vàng qua ôm cháu gái rượu vào trong lòng, Hạ hạ ủy khuất đưa tay ra, "Đau đau."
Bà Thịnh giúp Hạ Hạ thổi tay, "Không sao, không khóc sẽ hết đau thôi."
Tô Lâm Hoan đứng lên, thái độ của con gái làm cho cô ta không khỏi cảm thấy chua xót.
Đây là con gái cô ta mang thai mười tháng sinh ra, hiện tại bụng vẫn còn vết sẹo mổ, vậy mà con gái lại không nhận mẹ.
Bà Thịnh dỗ Hạ hạ xong, để cho người giúp việc ôm Hạ hạ vào phòng rồi mới quay sang nhìn Tô Lâm Hoan,hỏi "cô tới làm gì?"
Tô Lâm Hoan biết bà Thịnh không thích mình, nhưng vẫn lấy dũng khí nói: " Cháu tới thăm Hạ hạ."
"Không cần đâu." Bà Thịnh nói: " Đằng nào cô cũng không coi cháu gái của tôi là con gái cô, hiện tại càng không cần phải để ý đến."
Lúc Tô Lâm Hoan mới vừa đi, ngày nào Hạ Hạ cũng tìm mẹ.
Đó là thời điểm Hạ hạ ỷ lại vào cô ta nhất, vậy mà cô ta nỡ lòng vứt bỏ Tiểu Hạ, làm mỗi đêm con bé đều khóc đến đêm khuya, sau đó lại bị bệnh một khoảng thời gian.
Đều là Thịnh Hy và mẹ Thịnh Hy chăm sóc con bé, ngậm đắng nuốt cay nuôi con bé lớn như vậy.
Hiện tại, Hạ hạ đã sớm không nhớ Tô Lâm Hoan là ai, nhìn thấy Tô Lâm Hoan, chỉ cảm thấy xa lạ cực kì.
/1829
|