Diệp Phồn Tinh cùng Tưởng Sâm từ thư phòng đi ra, đứng ở cửa nhìn bộ dạng của Phó Cảnh Ngộ một cái, có chút bận tâm nói, "chú ấy hình như nổi giận rồi sao ấy."
Tưởng Sâm đi theo nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, cũng không có cách nào "thì cô cứ dỗ anh ấy là được rồi."
Nếu như Diệp Phồn Tinh còn dỗ không được, anh ta, thật sự cũng không giúp được.
"Làm sao mà dỗ bây giờ?" Bình thường nói hai câu, Phó Cảnh Ngộ liền không tức giận. Hôm nay, cô nói nhiều như thế, anh ngay cả một câu đều không để ý tới.
Tưởng Sâm nói: "tôi cũng không biết."
Nếu anh ta mà biết, trước kia cũng sẽ không mỗi ngày đều hy vọng Diệp Phồn Tinh nhanh chóng trở lại giải cứu anh ta.
Phó Cảnh Ngộ xử lý một đống công việc, những công việc này đều là ngày mai mới phải làm, anh trước thời hạn làm. Ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tưởng Sâm đứng ở một bên, mà Diệp Phồn Tinh đã không thấy bóng đâu.
"Cô ấy đâu rồi?" Phó Cảnh Ngộ hỏi.
Tưởng Sâm biết anh hỏi chính là nói tới Diệp Phồn Tinh, "Phu nhân thấy ngài tức giận, lại không để ý tới cô ấy, chắc lúc này còn đang ngủ."
"..." Chưa có tới dỗ anh thì thôi, lại còn đi ngủ?
Phó Cảnh Ngộ cảm giác mình càng không thoải mái, một bộ mặt thâm trầm đến đáng sợ.
Tưởng Sâm nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ như vậy, đúng lúc khuyên nhủ: "Phu nhân ở trong trường học, khó tránh khỏi sẽ bị người khác dòm ngó. Cô ấy ưu tú như vậy, có người thích, cũng là bình thường. Phó tiên sinh cũng đừng tức giận với cô ấy."
Trọng điểm là, Phó Cảnh Ngộ tức giận, thua thiệt cũng là chính bản thân anh.
Dù sao, là anh để ý Diệp Phồn Tinh không phải sao?
Không giống Diệp Phồn Tinh vô lo vô nghĩ kia, thấy Phó Cảnh Ngộ không để ý tới mình, liền chạy xuống lầu đi chơi, đến bây giờ cũng không xuất hiện, cũng không tới dỗ dỗ Phó tiên sinh.
Không có cách nào, ai bảo cô tuổi còn nhỏ đây?
Thiếu nữ nhỏ bao giờ có thể suy nghĩ nhiều như vậy đây?
Phó Linh Lung âm thanh từ bên ngoài truyền tới, "Cảnh Ngộ."
Chị cầm trong tay cặp văn kiện, phía trên liệt kê đồ vật kết hôn của Phó Cảnh Ngộ cùng Diệp Phồn Tinh phải chuẩn bị, đi vào, hỏi: "em xem một chút em cùng Tiểu Tinh lúc nào rảnh rỗi, có muốn đi chụp ảnh cưới không?"
Phó Cảnh Ngộ cau mày, nhìn hai chân, bộ dáng bây giờ của anh chụp có cái gì để mà chụp ảnh cưới?
"Sau này chụp sau đi!" Chờ anh tốt lên sau đó chụp bù cũng được.
"Nhưng mà, nếu như không chụp mà nói, hôn lễ ngày đó làm sao bây giờ?" Phó Linh Lung cũng không biết tình huống thân thể của Phó Cảnh Ngộ, cũng không biết anh lúc nào sẽ tốt lên.
Nghĩ để cho bọn họ trước khi kết hôn chụp ảnh cưới.
"Hủy bỏ." Dưới tình huống bình thường,hội trường hôn lễ, đều sẽ trang trí bằng ảnh chụp của cô dâu và chú rể.
Nhưng là, tình huống của anh đặc thù, cũng cũng không cần.
Phó Linh Lung tiếc nuối than thở: "Ai, chị vốn là tất cả an bài xong rồi."
Bất quá, nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ như vậy, chị cũng có thể lý giải Phó Cảnh Ngộ vì sao không nguyện ý chụp ảnh.
Phó Cảnh Ngộ ngồi ở chỗ đó, không có lên tiếng.
Phó Linh Lung ngồi xuống, phát hiện em trai mặt mũi đang sầm sì không vui "em làm sao vậy? Tâm tình không tốt?"
"Không có."
Ánh mắt của Phó Linh Lung không có từ trên người Phó Cảnh Ngộ rời đi, phát hiện mình hỏi một chút, anh mặt mũi càng bí sị hơn?
Chị nhìn về phía Tưởng Sâm, "cậu lại làm cho nó tức giận rồi?"
Tưởng Sâm tỏ ra vô tội, "không phải tôi, là Diệp Phồn Tinh."
"Tiểu Tinh?" Phó Linh Lung không hiểu nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, "Tiểu Tinh còn có thể làm cho em tức giận sao? Em làm sao nhỏ mọn như vậy? Còn cùng cô vợ bé bỏng của em tức giận."
"..." Phó Cảnh Ngộ nhìn lên trước mắt Phó Linh Lung, đây là chị ruột của anh sao?
Mặc dù anh biết vợ anh rất đáng yêu, làm cho người khác vô cùng yêu thích, nhưng chị anh như vậy thiên vị, có phần có chút quá đáng á!
( ͡ _ ͡°)ノ⚲ ♫( ͡ _ ͡°)ノ⚲ ♫( ͡ _ ͡°)ノ⚲ ♫
Tiểu Ngộ sao lại có thể đáng yêu thế này cơ chứ!
Cầu like cầu phiếu đề cử nào
GÓC PR:
List truyện của
Cả đời này không rời xa anh
kế hoạch của bảo bối người mẹ này con muốn
Mị Châu tiền truyện
Lặng yên dưới vực sâu
Mời mọi người cùng đón đọc và ủng hộ cho Sữa!
Tưởng Sâm đi theo nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, cũng không có cách nào "thì cô cứ dỗ anh ấy là được rồi."
Nếu như Diệp Phồn Tinh còn dỗ không được, anh ta, thật sự cũng không giúp được.
"Làm sao mà dỗ bây giờ?" Bình thường nói hai câu, Phó Cảnh Ngộ liền không tức giận. Hôm nay, cô nói nhiều như thế, anh ngay cả một câu đều không để ý tới.
Tưởng Sâm nói: "tôi cũng không biết."
Nếu anh ta mà biết, trước kia cũng sẽ không mỗi ngày đều hy vọng Diệp Phồn Tinh nhanh chóng trở lại giải cứu anh ta.
Phó Cảnh Ngộ xử lý một đống công việc, những công việc này đều là ngày mai mới phải làm, anh trước thời hạn làm. Ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tưởng Sâm đứng ở một bên, mà Diệp Phồn Tinh đã không thấy bóng đâu.
"Cô ấy đâu rồi?" Phó Cảnh Ngộ hỏi.
Tưởng Sâm biết anh hỏi chính là nói tới Diệp Phồn Tinh, "Phu nhân thấy ngài tức giận, lại không để ý tới cô ấy, chắc lúc này còn đang ngủ."
"..." Chưa có tới dỗ anh thì thôi, lại còn đi ngủ?
Phó Cảnh Ngộ cảm giác mình càng không thoải mái, một bộ mặt thâm trầm đến đáng sợ.
Tưởng Sâm nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ như vậy, đúng lúc khuyên nhủ: "Phu nhân ở trong trường học, khó tránh khỏi sẽ bị người khác dòm ngó. Cô ấy ưu tú như vậy, có người thích, cũng là bình thường. Phó tiên sinh cũng đừng tức giận với cô ấy."
Trọng điểm là, Phó Cảnh Ngộ tức giận, thua thiệt cũng là chính bản thân anh.
Dù sao, là anh để ý Diệp Phồn Tinh không phải sao?
Không giống Diệp Phồn Tinh vô lo vô nghĩ kia, thấy Phó Cảnh Ngộ không để ý tới mình, liền chạy xuống lầu đi chơi, đến bây giờ cũng không xuất hiện, cũng không tới dỗ dỗ Phó tiên sinh.
Không có cách nào, ai bảo cô tuổi còn nhỏ đây?
Thiếu nữ nhỏ bao giờ có thể suy nghĩ nhiều như vậy đây?
Phó Linh Lung âm thanh từ bên ngoài truyền tới, "Cảnh Ngộ."
Chị cầm trong tay cặp văn kiện, phía trên liệt kê đồ vật kết hôn của Phó Cảnh Ngộ cùng Diệp Phồn Tinh phải chuẩn bị, đi vào, hỏi: "em xem một chút em cùng Tiểu Tinh lúc nào rảnh rỗi, có muốn đi chụp ảnh cưới không?"
Phó Cảnh Ngộ cau mày, nhìn hai chân, bộ dáng bây giờ của anh chụp có cái gì để mà chụp ảnh cưới?
"Sau này chụp sau đi!" Chờ anh tốt lên sau đó chụp bù cũng được.
"Nhưng mà, nếu như không chụp mà nói, hôn lễ ngày đó làm sao bây giờ?" Phó Linh Lung cũng không biết tình huống thân thể của Phó Cảnh Ngộ, cũng không biết anh lúc nào sẽ tốt lên.
Nghĩ để cho bọn họ trước khi kết hôn chụp ảnh cưới.
"Hủy bỏ." Dưới tình huống bình thường,hội trường hôn lễ, đều sẽ trang trí bằng ảnh chụp của cô dâu và chú rể.
Nhưng là, tình huống của anh đặc thù, cũng cũng không cần.
Phó Linh Lung tiếc nuối than thở: "Ai, chị vốn là tất cả an bài xong rồi."
Bất quá, nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ như vậy, chị cũng có thể lý giải Phó Cảnh Ngộ vì sao không nguyện ý chụp ảnh.
Phó Cảnh Ngộ ngồi ở chỗ đó, không có lên tiếng.
Phó Linh Lung ngồi xuống, phát hiện em trai mặt mũi đang sầm sì không vui "em làm sao vậy? Tâm tình không tốt?"
"Không có."
Ánh mắt của Phó Linh Lung không có từ trên người Phó Cảnh Ngộ rời đi, phát hiện mình hỏi một chút, anh mặt mũi càng bí sị hơn?
Chị nhìn về phía Tưởng Sâm, "cậu lại làm cho nó tức giận rồi?"
Tưởng Sâm tỏ ra vô tội, "không phải tôi, là Diệp Phồn Tinh."
"Tiểu Tinh?" Phó Linh Lung không hiểu nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, "Tiểu Tinh còn có thể làm cho em tức giận sao? Em làm sao nhỏ mọn như vậy? Còn cùng cô vợ bé bỏng của em tức giận."
"..." Phó Cảnh Ngộ nhìn lên trước mắt Phó Linh Lung, đây là chị ruột của anh sao?
Mặc dù anh biết vợ anh rất đáng yêu, làm cho người khác vô cùng yêu thích, nhưng chị anh như vậy thiên vị, có phần có chút quá đáng á!
( ͡ _ ͡°)ノ⚲ ♫( ͡ _ ͡°)ノ⚲ ♫( ͡ _ ͡°)ノ⚲ ♫
Tiểu Ngộ sao lại có thể đáng yêu thế này cơ chứ!
Cầu like cầu phiếu đề cử nào
GÓC PR:
List truyện của
Cả đời này không rời xa anh
kế hoạch của bảo bối người mẹ này con muốn
Mị Châu tiền truyện
Lặng yên dưới vực sâu
Mời mọi người cùng đón đọc và ủng hộ cho Sữa!
/1039
|