Lửng mật
Lão thủ trưởng nhìn về phía vợ mình, Bà Ngôn đứng lên, " Để tôi đi lấy."
Ngôn Triết từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy cha đang tại trêu chọc bóng đèn nhỏ, lên tiếng chào hỏi, sau đó theo thói quen đem ánh mắt đặt ở trên người Diệp Phồn Tinh.
Bởi vì bóng đèn nhỏ đã ngủ rồi, lão thủ trưởng cũng không quấy rầy nhiều, để cho Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ ôm con trở về.
Chờ đến khi Phó Cảnh Ngộ cùng Diệp Phồn Tinh đều rời đi, lão thủ trưởng nhìn Ngôn Triết một cái, " Con đi theo ta."
Ngôn Triết đứng lên, đi theo lão thủ trưởng đi lên thư phòng.
Vào cửa, lão thủ trưởng đứng ở nơi đó, Ngôn Triết đóng cửa lại, đi tới, "Ba."
Lão thủ trưởng quay đầu lại, nhìn anh ta một cái, trực tiếp cho con trai một bạt tai.
Cái bạt tai này tới có chút đột ngột, bộp một tiếng, tát làm cho một lúc lâu sau anh ta mới tỉnh lại.
Anh ta nhìn cha, cương nghiêm mặt không lên tiếng.
Sau đó nghe được âm thanh tức giận của lão thủ trưởng, " Mày nói xem có phải não mày có vấn đề hay không? Mày thích ai không được, lại đi thích Tinh Tinh?"
Mặc dù hôm nay dạy dỗ Tô Lâm Hoan một trận, nhưng lão thủ trưởng và vợ đều giống nhau, biết những gì Tô Lâm Hoan nói cũng không hoàn toàn là nói láo.
Ngôn Triết cúi đầu, cảm thấy có chút buồn cười, tại sao mình lại không thể thích Diệp Phồn Tinh?
Chỉ bởi vì cô là người của Phó Cảnh Ngộ sao?
Cũng bởi vì là của Phó Cảnh Ngộ, cho nên anh ta không thể nghĩ đến sao?
Lão thủ trưởng nói: "Nếu còn để cho ta biết mày có loại ý nghĩ hoang đường này nữa, ta liền không có đứa con như mày nữa."
"..." Ngôn Triết nghe thấy lời của cha, giới hạn trong lòng giống như đột nhiên sụp đổ, anh ta ngẩng đầu lên nhìn cha, ánh mắt tràn ngập sự không phục, giống như sói con " Con thích ai cha cũng muốn xen vào sao? Con từng có ý định cướp Tinh Tinh với Cảnh Ngộ sao? Con không có! Tại sao coi là như vậy, người sai vẫn là con?"
Nói tới chỗ này, Ngôn Triết tự giễu dương khóe miệng lên, " Con cũng không biết, rốt cuộc con là con của cha hay là Phó Cảnh Ngộ nữa."
Ngôn Triết coi Phó Cảnh Ngộ là huynh đệ, nhưng mỗi lần nhìn thấy cha thiên vị Phó Cảnh Ngộ, anh ta thật sự không cam lòng, rất không cam tâm!
Lão thủ trưởng nhìn về phía vợ mình, Bà Ngôn đứng lên, " Để tôi đi lấy."
Ngôn Triết từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy cha đang tại trêu chọc bóng đèn nhỏ, lên tiếng chào hỏi, sau đó theo thói quen đem ánh mắt đặt ở trên người Diệp Phồn Tinh.
Bởi vì bóng đèn nhỏ đã ngủ rồi, lão thủ trưởng cũng không quấy rầy nhiều, để cho Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ ôm con trở về.
Chờ đến khi Phó Cảnh Ngộ cùng Diệp Phồn Tinh đều rời đi, lão thủ trưởng nhìn Ngôn Triết một cái, " Con đi theo ta."
Ngôn Triết đứng lên, đi theo lão thủ trưởng đi lên thư phòng.
Vào cửa, lão thủ trưởng đứng ở nơi đó, Ngôn Triết đóng cửa lại, đi tới, "Ba."
Lão thủ trưởng quay đầu lại, nhìn anh ta một cái, trực tiếp cho con trai một bạt tai.
Cái bạt tai này tới có chút đột ngột, bộp một tiếng, tát làm cho một lúc lâu sau anh ta mới tỉnh lại.
Anh ta nhìn cha, cương nghiêm mặt không lên tiếng.
Sau đó nghe được âm thanh tức giận của lão thủ trưởng, " Mày nói xem có phải não mày có vấn đề hay không? Mày thích ai không được, lại đi thích Tinh Tinh?"
Mặc dù hôm nay dạy dỗ Tô Lâm Hoan một trận, nhưng lão thủ trưởng và vợ đều giống nhau, biết những gì Tô Lâm Hoan nói cũng không hoàn toàn là nói láo.
Ngôn Triết cúi đầu, cảm thấy có chút buồn cười, tại sao mình lại không thể thích Diệp Phồn Tinh?
Chỉ bởi vì cô là người của Phó Cảnh Ngộ sao?
Cũng bởi vì là của Phó Cảnh Ngộ, cho nên anh ta không thể nghĩ đến sao?
Lão thủ trưởng nói: "Nếu còn để cho ta biết mày có loại ý nghĩ hoang đường này nữa, ta liền không có đứa con như mày nữa."
"..." Ngôn Triết nghe thấy lời của cha, giới hạn trong lòng giống như đột nhiên sụp đổ, anh ta ngẩng đầu lên nhìn cha, ánh mắt tràn ngập sự không phục, giống như sói con " Con thích ai cha cũng muốn xen vào sao? Con từng có ý định cướp Tinh Tinh với Cảnh Ngộ sao? Con không có! Tại sao coi là như vậy, người sai vẫn là con?"
Nói tới chỗ này, Ngôn Triết tự giễu dương khóe miệng lên, " Con cũng không biết, rốt cuộc con là con của cha hay là Phó Cảnh Ngộ nữa."
Ngôn Triết coi Phó Cảnh Ngộ là huynh đệ, nhưng mỗi lần nhìn thấy cha thiên vị Phó Cảnh Ngộ, anh ta thật sự không cam lòng, rất không cam tâm!
/1829
|