Lửng mật
Diệp Tử Thần cúi đầu, cậu ta cũng biết quyết định này của mình có thể làm mất đi tình cảm anh em, " Em không giống mọi người, được học trường đại học danh tiếng, coi như không làm cái này, sau này giải nghệ cũng không có ảnh hưởng gì. Mọi người cảm thấy em cứ cố gắng ở lại thì sẽ có hy vọng sao? Hoặc là, anh thấy chiến đội của chúng ta, còn có thể đạt tới đỉnh vinh quang như ngày xưa sao?"
Những thành viên cũ đã sớm đi.
Lưu lại cũng chỉ còn Diệp Tử Thần và Tả Dục mà thôi.
Tả Dục nhìn lấy Diệp Tử Thần, nở nụ cười, Diệp Phồn lần đầu tiên nhìn thấy hốc mắt của cậu ta đỏ lên.
Tả Dục nói: " người nào trong bọn họ ra đi tôi cũng không cảm thấy bất ngờ, chẳng qua tôi không nghĩ tới cậu cũng sẽ đi."
Mặc dù bọn họ hiện tại không đủ thực lực để giành được quán quân, nhưng mọi người là anh em cùng nhau cố gắng, hiện tại tất cả mọi người đều đi, chỉ còn lại một mình Tả Dục.
Diệp Tử Thần cúi đầu, " Em xin lỗi."
Có chiến đội ra giá lên đến cả 10 con số để đào Tả Dục đi qua đó, nhưng Tả Dục vẫn quyết định ở lại.
Tả Dục đứng lên, nhìn Diệp Tử Thần, "tôi tôn trọng quyết định của cậu, đây là sự lựa chọn của cậu, nếu thích thì cứ cút đi!"
Nói xong, Tả Dục đi ra cửa.
Lâm Vi nhìn thấy một màn này, đứng lên, "mình đi xem anh ấy thế nào "
Cũng chỉ có Lâm Vi mới biết trong lòng Tả Dục lúc này có bao nhiêu khổ sở.
Một đường đi tới, khi công việc bề bộn như vậy, bây giờ nói muốn tách ra, ngay cả Lâm Vi cũng không hiểu được.
Diệp Phồn Tinh ngồi ở bên cạnh Diệp Tử Thần, không nói gì, chuyện chiến đội bọn họ cô cũng hiểu một chút. Biết hiện tại chiến đội của bọn họ đã không thể đánh đồng với hai năm trước, ban đầu Cố Vũ Trạch còn ở đây, bọn họ năm người một chiến đội không còn trở về được nữa rồi.
Bữa cơm này Diệp Phồn Tinh cũng ăn không vô nữa, cô cùng Diệp Tử Thần đi ra, Trương Tâm Dao đi theo sau lưng bọn họ, hướng về phía Diệp Tử Thần nói: "Tử Thần, coi như cậu rời khỏi chiến đội, tôi cũng vẫn ủng hộ cậu, tiền đồ của cậu là quan trọng nhất."
Hiện tại có rất nhiều chiến đội chiêu mộ Diệp Tử Thần, vì bản thân mình, cậu ta không đi không được.
Diệp Tử Thần không lên tiếng, thật ra trong lòng cũng có chút khổ sở, nhưng cậu ta cũng nghĩ đi nghĩ lại mới ra quyết định này.
Lúc bọn họ nói chuyện, một chiếc xe dừng ở ven đường, Diệp Phồn Tinh thấy là xe Phó Cảnh Ngộ, cô nói: "Dao Dao, mình đi về trước đây."
Đọc xong nhớ like và bỏ phiếu cho truyện đi mà mọi người, nói thật dạo này thấy ít phiếu quá nên mật cũng lười đăng ️
Diệp Tử Thần cúi đầu, cậu ta cũng biết quyết định này của mình có thể làm mất đi tình cảm anh em, " Em không giống mọi người, được học trường đại học danh tiếng, coi như không làm cái này, sau này giải nghệ cũng không có ảnh hưởng gì. Mọi người cảm thấy em cứ cố gắng ở lại thì sẽ có hy vọng sao? Hoặc là, anh thấy chiến đội của chúng ta, còn có thể đạt tới đỉnh vinh quang như ngày xưa sao?"
Những thành viên cũ đã sớm đi.
Lưu lại cũng chỉ còn Diệp Tử Thần và Tả Dục mà thôi.
Tả Dục nhìn lấy Diệp Tử Thần, nở nụ cười, Diệp Phồn lần đầu tiên nhìn thấy hốc mắt của cậu ta đỏ lên.
Tả Dục nói: " người nào trong bọn họ ra đi tôi cũng không cảm thấy bất ngờ, chẳng qua tôi không nghĩ tới cậu cũng sẽ đi."
Mặc dù bọn họ hiện tại không đủ thực lực để giành được quán quân, nhưng mọi người là anh em cùng nhau cố gắng, hiện tại tất cả mọi người đều đi, chỉ còn lại một mình Tả Dục.
Diệp Tử Thần cúi đầu, " Em xin lỗi."
Có chiến đội ra giá lên đến cả 10 con số để đào Tả Dục đi qua đó, nhưng Tả Dục vẫn quyết định ở lại.
Tả Dục đứng lên, nhìn Diệp Tử Thần, "tôi tôn trọng quyết định của cậu, đây là sự lựa chọn của cậu, nếu thích thì cứ cút đi!"
Nói xong, Tả Dục đi ra cửa.
Lâm Vi nhìn thấy một màn này, đứng lên, "mình đi xem anh ấy thế nào "
Cũng chỉ có Lâm Vi mới biết trong lòng Tả Dục lúc này có bao nhiêu khổ sở.
Một đường đi tới, khi công việc bề bộn như vậy, bây giờ nói muốn tách ra, ngay cả Lâm Vi cũng không hiểu được.
Diệp Phồn Tinh ngồi ở bên cạnh Diệp Tử Thần, không nói gì, chuyện chiến đội bọn họ cô cũng hiểu một chút. Biết hiện tại chiến đội của bọn họ đã không thể đánh đồng với hai năm trước, ban đầu Cố Vũ Trạch còn ở đây, bọn họ năm người một chiến đội không còn trở về được nữa rồi.
Bữa cơm này Diệp Phồn Tinh cũng ăn không vô nữa, cô cùng Diệp Tử Thần đi ra, Trương Tâm Dao đi theo sau lưng bọn họ, hướng về phía Diệp Tử Thần nói: "Tử Thần, coi như cậu rời khỏi chiến đội, tôi cũng vẫn ủng hộ cậu, tiền đồ của cậu là quan trọng nhất."
Hiện tại có rất nhiều chiến đội chiêu mộ Diệp Tử Thần, vì bản thân mình, cậu ta không đi không được.
Diệp Tử Thần không lên tiếng, thật ra trong lòng cũng có chút khổ sở, nhưng cậu ta cũng nghĩ đi nghĩ lại mới ra quyết định này.
Lúc bọn họ nói chuyện, một chiếc xe dừng ở ven đường, Diệp Phồn Tinh thấy là xe Phó Cảnh Ngộ, cô nói: "Dao Dao, mình đi về trước đây."
Đọc xong nhớ like và bỏ phiếu cho truyện đi mà mọi người, nói thật dạo này thấy ít phiếu quá nên mật cũng lười đăng ️
/1829
|