Từ phòng khách đi ra, hai người lên xe, Tả Dục nói với Cố Vũ Trạch: "Cậu của cậu thật là đáng sợ a!"
Chẳng qua là cùng anh nói hai câu, Tả Dục sắp đái cả ra quần.
Cố Vũ Trạch nghe xong lời của Tả Dục, giơ giơ lên khóe miệng, "..."
Đối với cái vấn đề này, hắn thấu hiểu rất rõ!
-
Diệp Phồn Tinh cùng Diệp Tử Thần cơm nước xong trở về, Phó gia cơm tối đã ăn rồi, cô lên lầu, trở về phòng, trong căn phòng không có mở đèn.
Cô mở đèn, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ ngồi ngủ trên ghế sa lon rồi.
Trong phòng máy điều hòa không khí còn mở, có chút lạnh, anh lại không đắp chăn.
Diệp Phồn Tinh vội vàng qua đi lấy chăn đắp cho anh...
Cũng không biết Tưởng tiên sinh đi làm gì, làm sao có thể mặc kệ anh nằm ở đây?
Diệp Phồn Tinh mới vừa đắp xong chăn cho Phó Cảnh Ngộ, tay còn chưa kịp rút ra, tay liền bị Phó Cảnh Ngộ nắm lấy.
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, "chú tỉnh rồi à?"
"Trở về rồi hả?" Con mắt màu đen của Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy cô, ánh mắt rất là ôn nhu.
Nhìn thấy cô trở lại anh rất vui vẻ.
Diệp Phồn Tinh nói: "vâng, cơm nước xong trở về. Chú tại sao không lên trên giường? Ngủ ở chỗ này bị bệnh làm sao bây giờ?"
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy cô, thản nhiên mà đáp: "Chờ em."
Mặc dù chỉ có hai chữ, lại làm cho trong lòng Diệp Phồn Tinh ấm áp.
mình mỗi lần ra ngoài, lại có người ở nhà bên trong chờ đợi, đây là chuyện hạnh phúc dường nào?
Diệp Phồn Tinh nói: "chú nghiêm túc một chút, đừng nói đùa. Tôi nói với chú nghiêm túc đấy."
Phó Cảnh Ngộ hai tay chống ghế sa lon, liền muốn ngồi dậy, Diệp Phồn Tinh nói: "chú cứ nằm một lúc đi, tôi trước đi tắm cái đã."
Cô đã cầm chăn tới, anh có thể ngủ tiếp một chút
Phó Cảnh Ngộ nghe xong lời cô nói, lại lần nữa nằm trở về.
Diệp Phồn Tinh từ trong túi xách lấy ra điện thoại di động, sạc điện, mới vừa đi ra ngoài, điện thoại đã hết pin, tự động sập nguồn rồi.
Sau đó cầm lấy quần áo tiến vào phòng tắm.
Diệp Phồn Tinh tắm xong, đổi quần áo ngủ, cầm điện thoại di động lên, lại phát hiện làm sao cũng không mở được máy.
"Chú ơi..." Phó Cảnh Ngộ nghe được cô mang theo mấy phần giọng lo âu.
"Làm sao?"
"Điện thoại của tôi hình như hỏng rồi. Không mở được máy."
"Đem ra đây anh xem một chút." Phó Cảnh Ngộ nói.
Diệp Phồn Tinh rút sạc điện thoại ra, đem điện thoại di động lấy tới, đàn ông đối với những thứ này đều hiểu khá rõ, không giống phụ nữ... Đối với mấy cái sản phẩm điện tử, phần lớn một chữ cũng không biết.
Phó Cảnh Ngộ nhận lấy,cái điện thoại này của Diệp Phồn Tinh đã dùng hai năm rồi, là cô đi làm thêm để mua, một mực không đổi.
Phó Cảnh Ngộ ngón tay thon dài tháo điện thoại ra kiểm tra một chút, cũng không mở được máy.
"Có thể là pin bị hỏng rồi." Phó Cảnh Ngộ nói.
"Vậy làm sao bây giờ? Có thể sửa được không?" Phải biết cô căn bản không thể rời được điện thoại.
"Sửa thì có thể sửa, nhưng mà cần chút thời giờ." Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, "em dùng tạm điện thoại của anh, khi nào sửa xong anh đưa lại cho em."
Anh đem điện thoại của mình cho Diệp Phồn Tinh.
Diệp Phồn Tinh nói: "Tôi dùng của chú, thế chú dùng bằng cái gì?"
"Anh rất ít khi dùng điện thoại." Phó Cảnh Ngộ không thích nghịch điện thoại, luôn cảm thấy không tốt cho mắt.
Hơn nữa, anh quả thực không cảm thấy điện thoại có gì vui.
"Vậy tôi mượn dùng tạm vậy." Diệp Phồn Tinh cầm điện thoại di động, đẩy anh ngồi xuống, hai người ngồi chung ở trên ghế sa lon.
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy cô, "Lại đăng status à?"
"Ừm."
Phó Cảnh Ngộ đưa tay ôm cô vào trong ngực, nhìn lấy cô dùng điện thoại của anh đăng nhập Facebook, tiện thể nhớ tên Nick của cô, âm thầm ghi ở trong lòng, ừ, sau này phải chú ý tới cô ấy hơn.
Nhìn một hồi, mắt của anh không tự chủ chuyển đến gò má của Diệp Phồn Tinh.
Dưới ánh đèn, trên mặt của cô không thấy được bất kỳ tỳ vết nào, có thể nhìn thấy trên khuôn mặt tinh tế. Lại cộng thêm cô nháy mắt một cái...
Vốn chỉ là đơn thuần muốn ôm lấy cô, Phó Cảnh Ngộ hô hấp không tự chủ trở nên nặng nề.
Nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương mới đấy nhé, phiếu ít quá Sữa chẳng có động lực đăng chương mới gì cả!
Chẳng qua là cùng anh nói hai câu, Tả Dục sắp đái cả ra quần.
Cố Vũ Trạch nghe xong lời của Tả Dục, giơ giơ lên khóe miệng, "..."
Đối với cái vấn đề này, hắn thấu hiểu rất rõ!
-
Diệp Phồn Tinh cùng Diệp Tử Thần cơm nước xong trở về, Phó gia cơm tối đã ăn rồi, cô lên lầu, trở về phòng, trong căn phòng không có mở đèn.
Cô mở đèn, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ ngồi ngủ trên ghế sa lon rồi.
Trong phòng máy điều hòa không khí còn mở, có chút lạnh, anh lại không đắp chăn.
Diệp Phồn Tinh vội vàng qua đi lấy chăn đắp cho anh...
Cũng không biết Tưởng tiên sinh đi làm gì, làm sao có thể mặc kệ anh nằm ở đây?
Diệp Phồn Tinh mới vừa đắp xong chăn cho Phó Cảnh Ngộ, tay còn chưa kịp rút ra, tay liền bị Phó Cảnh Ngộ nắm lấy.
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, "chú tỉnh rồi à?"
"Trở về rồi hả?" Con mắt màu đen của Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy cô, ánh mắt rất là ôn nhu.
Nhìn thấy cô trở lại anh rất vui vẻ.
Diệp Phồn Tinh nói: "vâng, cơm nước xong trở về. Chú tại sao không lên trên giường? Ngủ ở chỗ này bị bệnh làm sao bây giờ?"
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy cô, thản nhiên mà đáp: "Chờ em."
Mặc dù chỉ có hai chữ, lại làm cho trong lòng Diệp Phồn Tinh ấm áp.
mình mỗi lần ra ngoài, lại có người ở nhà bên trong chờ đợi, đây là chuyện hạnh phúc dường nào?
Diệp Phồn Tinh nói: "chú nghiêm túc một chút, đừng nói đùa. Tôi nói với chú nghiêm túc đấy."
Phó Cảnh Ngộ hai tay chống ghế sa lon, liền muốn ngồi dậy, Diệp Phồn Tinh nói: "chú cứ nằm một lúc đi, tôi trước đi tắm cái đã."
Cô đã cầm chăn tới, anh có thể ngủ tiếp một chút
Phó Cảnh Ngộ nghe xong lời cô nói, lại lần nữa nằm trở về.
Diệp Phồn Tinh từ trong túi xách lấy ra điện thoại di động, sạc điện, mới vừa đi ra ngoài, điện thoại đã hết pin, tự động sập nguồn rồi.
Sau đó cầm lấy quần áo tiến vào phòng tắm.
Diệp Phồn Tinh tắm xong, đổi quần áo ngủ, cầm điện thoại di động lên, lại phát hiện làm sao cũng không mở được máy.
"Chú ơi..." Phó Cảnh Ngộ nghe được cô mang theo mấy phần giọng lo âu.
"Làm sao?"
"Điện thoại của tôi hình như hỏng rồi. Không mở được máy."
"Đem ra đây anh xem một chút." Phó Cảnh Ngộ nói.
Diệp Phồn Tinh rút sạc điện thoại ra, đem điện thoại di động lấy tới, đàn ông đối với những thứ này đều hiểu khá rõ, không giống phụ nữ... Đối với mấy cái sản phẩm điện tử, phần lớn một chữ cũng không biết.
Phó Cảnh Ngộ nhận lấy,cái điện thoại này của Diệp Phồn Tinh đã dùng hai năm rồi, là cô đi làm thêm để mua, một mực không đổi.
Phó Cảnh Ngộ ngón tay thon dài tháo điện thoại ra kiểm tra một chút, cũng không mở được máy.
"Có thể là pin bị hỏng rồi." Phó Cảnh Ngộ nói.
"Vậy làm sao bây giờ? Có thể sửa được không?" Phải biết cô căn bản không thể rời được điện thoại.
"Sửa thì có thể sửa, nhưng mà cần chút thời giờ." Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, "em dùng tạm điện thoại của anh, khi nào sửa xong anh đưa lại cho em."
Anh đem điện thoại của mình cho Diệp Phồn Tinh.
Diệp Phồn Tinh nói: "Tôi dùng của chú, thế chú dùng bằng cái gì?"
"Anh rất ít khi dùng điện thoại." Phó Cảnh Ngộ không thích nghịch điện thoại, luôn cảm thấy không tốt cho mắt.
Hơn nữa, anh quả thực không cảm thấy điện thoại có gì vui.
"Vậy tôi mượn dùng tạm vậy." Diệp Phồn Tinh cầm điện thoại di động, đẩy anh ngồi xuống, hai người ngồi chung ở trên ghế sa lon.
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy cô, "Lại đăng status à?"
"Ừm."
Phó Cảnh Ngộ đưa tay ôm cô vào trong ngực, nhìn lấy cô dùng điện thoại của anh đăng nhập Facebook, tiện thể nhớ tên Nick của cô, âm thầm ghi ở trong lòng, ừ, sau này phải chú ý tới cô ấy hơn.
Nhìn một hồi, mắt của anh không tự chủ chuyển đến gò má của Diệp Phồn Tinh.
Dưới ánh đèn, trên mặt của cô không thấy được bất kỳ tỳ vết nào, có thể nhìn thấy trên khuôn mặt tinh tế. Lại cộng thêm cô nháy mắt một cái...
Vốn chỉ là đơn thuần muốn ôm lấy cô, Phó Cảnh Ngộ hô hấp không tự chủ trở nên nặng nề.
Nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương mới đấy nhé, phiếu ít quá Sữa chẳng có động lực đăng chương mới gì cả!
/1039
|