Lửng mật
Diệp Phồn Tinh bị anh ôm vào trong ngực, tay anh đặt ở trên bụng của cô, mặc dù từng sinh con, nhưng Diệp Phồn Tinh khi đó sinh thường, không có sẹo, kiện thân cũng khôi phục rất tốt.
Bây giờ Bóng Đèn Nhỏ cũng sắp hai tuổi rồi, thân thể của cô cũng như cũ giống như cô thiếu nữ mới lớn, căn bản làm cho người ta không tưởng tượng nổi cô từng sinh con.
Phó Cảnh Ngộ lật người, ép cô dưới thân, ôn nhu hôn cô.
Trên người hai người đều xuất hiện mồ hôi lấm tấm...
Đang chuẩn bị tiến vào thì Bóng Đèn Nhỏ nằm ở một bên đột nhiên khóc, gọi "Mẹ."
Diệp Phồn Tinh rõ ràng cảm giác được vật nam tính kia đang cứng đờ, cả khuôn mặt trầm xuống, trên người mang theo khí tràng không nhịn được.
Hết lần này tới lần khác lại vào lúc này, bị con trai phá đám, Phó Cảnh Ngộ sắp tức chết.
Anh ngẩng đầu nhìn Bóng Đèn Nhỏ một cái, phát hiện Bóng Đèn Nhỏ đã ngồi dậy, Phó Cảnh Ngộ vội vàng kéo quần áo cho mình và Diệp Phồn Tinh...
Mặt của Diệp Phồn Tinh đỏ bừng, cô cũng bị điên rồi, mới có thể bị anh cám dỗ, đáp ứng anh làm loại chuyện này.
Con trai hiện tại không còn nhỏ nữa rồi, nếu để cho nó thấy được, vậy phải làm thế nào?
Bóng Đèn Nhỏ ngái ngủ một chút, tỉnh lại nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, liền muốn bò tới, Phó Cảnh Ngộ không thể không nhường đường cho nó, cầm quần dài của mình lên mặc vào.
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Bóng Đèn Nhỏ, đem thân thể giấu trong chăn nhìn lấy nhóc bò qua tới, chủ động ôm lấy nhóc, "Bảo bối sao thế?"
"Mẹ." Bóng Đèn Nhỏ leo đến trong ngực Diệp Phồn Tinh, để cho mẹ ôm lấy nhóc, sau đó lại nhắm hai mắt lại, ngủ tiếp.
Mặt bánh bao nhỏ mềm mại cọ cọ vào lòng cô, từ góc nhìn này thấy lông mi của nhóc rất dài.
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy tiểu tử, vừa liếc nhìn Phó Cảnh Ngộ ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm con trai vô cùng oán niệm, "Ngủ đi."
Mặc dù rất thương chồng, nhưng chuyện này cũng không biện pháp nào khác!
Bóng Đèn Nhỏ nháo trò, huyên náo phá đám.
"..." Tên nhóc chết tiệt!
Phó Cảnh Ngộ bây giờ không có tâm tình để mà ngủ, ngược lại chỉ có xung động muốn đánh con trai.
Diệp Phồn Tinh bị anh ôm vào trong ngực, tay anh đặt ở trên bụng của cô, mặc dù từng sinh con, nhưng Diệp Phồn Tinh khi đó sinh thường, không có sẹo, kiện thân cũng khôi phục rất tốt.
Bây giờ Bóng Đèn Nhỏ cũng sắp hai tuổi rồi, thân thể của cô cũng như cũ giống như cô thiếu nữ mới lớn, căn bản làm cho người ta không tưởng tượng nổi cô từng sinh con.
Phó Cảnh Ngộ lật người, ép cô dưới thân, ôn nhu hôn cô.
Trên người hai người đều xuất hiện mồ hôi lấm tấm...
Đang chuẩn bị tiến vào thì Bóng Đèn Nhỏ nằm ở một bên đột nhiên khóc, gọi "Mẹ."
Diệp Phồn Tinh rõ ràng cảm giác được vật nam tính kia đang cứng đờ, cả khuôn mặt trầm xuống, trên người mang theo khí tràng không nhịn được.
Hết lần này tới lần khác lại vào lúc này, bị con trai phá đám, Phó Cảnh Ngộ sắp tức chết.
Anh ngẩng đầu nhìn Bóng Đèn Nhỏ một cái, phát hiện Bóng Đèn Nhỏ đã ngồi dậy, Phó Cảnh Ngộ vội vàng kéo quần áo cho mình và Diệp Phồn Tinh...
Mặt của Diệp Phồn Tinh đỏ bừng, cô cũng bị điên rồi, mới có thể bị anh cám dỗ, đáp ứng anh làm loại chuyện này.
Con trai hiện tại không còn nhỏ nữa rồi, nếu để cho nó thấy được, vậy phải làm thế nào?
Bóng Đèn Nhỏ ngái ngủ một chút, tỉnh lại nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, liền muốn bò tới, Phó Cảnh Ngộ không thể không nhường đường cho nó, cầm quần dài của mình lên mặc vào.
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Bóng Đèn Nhỏ, đem thân thể giấu trong chăn nhìn lấy nhóc bò qua tới, chủ động ôm lấy nhóc, "Bảo bối sao thế?"
"Mẹ." Bóng Đèn Nhỏ leo đến trong ngực Diệp Phồn Tinh, để cho mẹ ôm lấy nhóc, sau đó lại nhắm hai mắt lại, ngủ tiếp.
Mặt bánh bao nhỏ mềm mại cọ cọ vào lòng cô, từ góc nhìn này thấy lông mi của nhóc rất dài.
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy tiểu tử, vừa liếc nhìn Phó Cảnh Ngộ ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm con trai vô cùng oán niệm, "Ngủ đi."
Mặc dù rất thương chồng, nhưng chuyện này cũng không biện pháp nào khác!
Bóng Đèn Nhỏ nháo trò, huyên náo phá đám.
"..." Tên nhóc chết tiệt!
Phó Cảnh Ngộ bây giờ không có tâm tình để mà ngủ, ngược lại chỉ có xung động muốn đánh con trai.
/1829
|