Lửng mật
Từ trước đến giờ Tô Lâm Hoan chưa từng nghĩ, có một ngày mình lại chật vật như vậy khi xuất hiện ở trước mặt hắn.
Trên mặt của cô ta nổi lên sự xấu hổ, thần tình lúng túng, "Đi ra ngoài."
Thịnh Hy cúi thấp người xuống, đem nàng đỡ lên, âm thanh bình tĩnh mà bình tĩnh hỏi: "Tại sao không gọi người Giúp?"
Tô Lâm Hoan một mực ở trong bệnh viện, trên thực tế Tô Lâm Hoan có thể xuất viện, còn phải cảm tạ Thịnh Hy, là Thịnh Hy tác động vào để cho người của Tô gia đón cô ta trở về nhà.
Cho nên, hắn biết, Tô gia đã mời người giúp việc để chăm sóc riêng cho Tô Lâm Hoan.
Tô Lâm Hoan nặng nề được Thịnh Hy đỡ lên, ngồi về xe lăn, Tô Lâm Hoan trợn mắt nhìn người giúp việc, người giúp việc xấu hổ cúi thấp đầu, không dám nói lời nào, làm sao cũng không nghĩ tới, Thịnh Hy lại đột nhiên tới.
Người giúp việc kia vô cùng lo lắng, vạn nhất Tô Lâm Hoan cáo trạng thì phải làm sao?
Hiện tại, ở trên thế giới này, phỏng chừng cũng chỉ có Thịnh Hy còn quan tâm Tô Lâm Hoan.
Thịnh Hy nhìn người giúp việc một cái, " Cô đi ra ngoài trước đi."
Tô Lâm Hoan ngồi trên xe lăn, cúi đầu, nhìn ngón tay thon dài của mình, không nhịn cười được một tiếng, "Nhìn thấy bộ dáng của tôi bây giờ, có phải anh cảm thấy tôi rất đáng đời hay không?"
Lúc trước Tô Lâm Hoan không hiểu, tại sao Phó Cảnh Ngộ cùng người nhà họ Phó tại sao lại hận mình đến như vậy, nhưng hiện tại thì cô tả đã hiểu.
Bởi vì bản thân Tô Lâm Hoan rốt cuộc minh bạch, khi ngồi trên xe lăn sẽ bị người khác ghét bỏ.
Thật sự... Thật sự, tệ hại đến khốn cùng.
Lúc ở trong bệnh viện, thậm chí đã có nhiều lần, cô ta có suy nghĩ muốn đi chết.
Thịnh Hy nói: "Tai nạn xe chẳng qua là ngoài ý muốn, không người nào muốn gặp phải cả."
Tô Lâm Hoan ngẩng đầu lên nhìn về phía Thịnh Hy, Thịnh Hy giúp Tô Lâm Hoan lấy điện thoại tới, hắn nhìn ảnh chụp một cái rồi trả điện thoại lại cho Tô Lâm Hoan.
Tô Lâm Hoan nhận lấy điện thoại, nhìn Hạ hạ một cái, nước mắt rơi xuống.
Tô Lâm Hoan rất muốn giữ một chút kiêu ngạo cuối cùng của bản thân ở trước mặt Thịnh Hy, nhưng làm thế nào cũng không nhịn được.
Từ trước đến giờ Tô Lâm Hoan chưa từng nghĩ, có một ngày mình lại chật vật như vậy khi xuất hiện ở trước mặt hắn.
Trên mặt của cô ta nổi lên sự xấu hổ, thần tình lúng túng, "Đi ra ngoài."
Thịnh Hy cúi thấp người xuống, đem nàng đỡ lên, âm thanh bình tĩnh mà bình tĩnh hỏi: "Tại sao không gọi người Giúp?"
Tô Lâm Hoan một mực ở trong bệnh viện, trên thực tế Tô Lâm Hoan có thể xuất viện, còn phải cảm tạ Thịnh Hy, là Thịnh Hy tác động vào để cho người của Tô gia đón cô ta trở về nhà.
Cho nên, hắn biết, Tô gia đã mời người giúp việc để chăm sóc riêng cho Tô Lâm Hoan.
Tô Lâm Hoan nặng nề được Thịnh Hy đỡ lên, ngồi về xe lăn, Tô Lâm Hoan trợn mắt nhìn người giúp việc, người giúp việc xấu hổ cúi thấp đầu, không dám nói lời nào, làm sao cũng không nghĩ tới, Thịnh Hy lại đột nhiên tới.
Người giúp việc kia vô cùng lo lắng, vạn nhất Tô Lâm Hoan cáo trạng thì phải làm sao?
Hiện tại, ở trên thế giới này, phỏng chừng cũng chỉ có Thịnh Hy còn quan tâm Tô Lâm Hoan.
Thịnh Hy nhìn người giúp việc một cái, " Cô đi ra ngoài trước đi."
Tô Lâm Hoan ngồi trên xe lăn, cúi đầu, nhìn ngón tay thon dài của mình, không nhịn cười được một tiếng, "Nhìn thấy bộ dáng của tôi bây giờ, có phải anh cảm thấy tôi rất đáng đời hay không?"
Lúc trước Tô Lâm Hoan không hiểu, tại sao Phó Cảnh Ngộ cùng người nhà họ Phó tại sao lại hận mình đến như vậy, nhưng hiện tại thì cô tả đã hiểu.
Bởi vì bản thân Tô Lâm Hoan rốt cuộc minh bạch, khi ngồi trên xe lăn sẽ bị người khác ghét bỏ.
Thật sự... Thật sự, tệ hại đến khốn cùng.
Lúc ở trong bệnh viện, thậm chí đã có nhiều lần, cô ta có suy nghĩ muốn đi chết.
Thịnh Hy nói: "Tai nạn xe chẳng qua là ngoài ý muốn, không người nào muốn gặp phải cả."
Tô Lâm Hoan ngẩng đầu lên nhìn về phía Thịnh Hy, Thịnh Hy giúp Tô Lâm Hoan lấy điện thoại tới, hắn nhìn ảnh chụp một cái rồi trả điện thoại lại cho Tô Lâm Hoan.
Tô Lâm Hoan nhận lấy điện thoại, nhìn Hạ hạ một cái, nước mắt rơi xuống.
Tô Lâm Hoan rất muốn giữ một chút kiêu ngạo cuối cùng của bản thân ở trước mặt Thịnh Hy, nhưng làm thế nào cũng không nhịn được.
/1829
|