Lửng mật
Cũng chính vì tính bạo dạn không quấn mẹ này mà Diệp Phồn Tinh và Phó Cảnh Ngộ nhàn hạ hơn nhiều.
Chẳng qua là...
Thế này cũng quá không sợ người lạ rồi đi!
Dầu gì cũng phải dè đặt một chút chứ?
Bóng Đèn Nhỏ nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, chạy tới, "Mẹ."
Diệp Phồn Tinh đem con trai một tuần không thấy bế lên, nhớ lại thứ hai hôm đó chính tại tên nhóc này làm hại mình tới trễ, ở trong ngực mình làm nũng đáng yêu, Diệp Phồn Tinh bị nhóc quấn thật lâu mới thoát thân đi công ty.
Bóng Đèn Nhỏ nói: "Quả Quả..."
Nhóc còn nhớ tới Cố Vũ Trạch chưa bóc xong trái cây.
Phó Linh Lung nhìn con trai mình chạy lên lầu, nhíu lông mày lại, "Đứa nhỏ này, cũng không cùng cậu mợ chào hỏi."
Vừa thấy Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ, liền đem Bóng Đèn Nhỏ buông xuống.
Rõ ràng mới vừa Bóng Đèn Nhỏ ở trong ngực hắn làm mưa làm gió, hắn cũng rất bình tĩnh.
-
Diệp Phồn Tinh đem Bóng Đèn Nhỏ đến trên ghế sa lon, bóc nốt quả cho Bóng Đèn Nhỏ.
Phó Linh Lung cùng Phó Cảnh Ngộ nói: "Nó đến công ty làm như thế nào rồi? Không có thêm phiền toái chứ?"
Phó Cảnh Ngộ nói: " Rất tốt."
Cố Vũ Trạch đưa tới kế hoạch Phó Cảnh Ngộ cũng nhìn rồi.
Cố Vũ Trạch gần đây có dự định thu mua thêm công ty điện tử, yêu cầu Phó Cảnh Ngộ thông qua mới có thể giải ngân.
Phó Linh Lung nói: "Vậy thì tốt. Đúng rồi, chị nghe nói Tinh Tinh cũng cùng một cái công ty với nó, em nhớ phải giúp chị theo dõi nó nhé."
Mặc dù Cố Vũ Trạch hiện tại thật giống như cái gì đều không cần thiết, nhưng, ở trong mắt Phó Linh Lung, hắn vẫn là một đứa trẻ.
Diệp Phồn Tinh gật đầu, "Được."
Đối mặt ánh mắt tràn đầy kỳ vọng kia, Diệp Phồn Tinh quả thực không có biện pháp nói với chị ấy ân oán với Cố Vũ Trạch.
Cũng chính vì tính bạo dạn không quấn mẹ này mà Diệp Phồn Tinh và Phó Cảnh Ngộ nhàn hạ hơn nhiều.
Chẳng qua là...
Thế này cũng quá không sợ người lạ rồi đi!
Dầu gì cũng phải dè đặt một chút chứ?
Bóng Đèn Nhỏ nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, chạy tới, "Mẹ."
Diệp Phồn Tinh đem con trai một tuần không thấy bế lên, nhớ lại thứ hai hôm đó chính tại tên nhóc này làm hại mình tới trễ, ở trong ngực mình làm nũng đáng yêu, Diệp Phồn Tinh bị nhóc quấn thật lâu mới thoát thân đi công ty.
Bóng Đèn Nhỏ nói: "Quả Quả..."
Nhóc còn nhớ tới Cố Vũ Trạch chưa bóc xong trái cây.
Phó Linh Lung nhìn con trai mình chạy lên lầu, nhíu lông mày lại, "Đứa nhỏ này, cũng không cùng cậu mợ chào hỏi."
Vừa thấy Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ, liền đem Bóng Đèn Nhỏ buông xuống.
Rõ ràng mới vừa Bóng Đèn Nhỏ ở trong ngực hắn làm mưa làm gió, hắn cũng rất bình tĩnh.
-
Diệp Phồn Tinh đem Bóng Đèn Nhỏ đến trên ghế sa lon, bóc nốt quả cho Bóng Đèn Nhỏ.
Phó Linh Lung cùng Phó Cảnh Ngộ nói: "Nó đến công ty làm như thế nào rồi? Không có thêm phiền toái chứ?"
Phó Cảnh Ngộ nói: " Rất tốt."
Cố Vũ Trạch đưa tới kế hoạch Phó Cảnh Ngộ cũng nhìn rồi.
Cố Vũ Trạch gần đây có dự định thu mua thêm công ty điện tử, yêu cầu Phó Cảnh Ngộ thông qua mới có thể giải ngân.
Phó Linh Lung nói: "Vậy thì tốt. Đúng rồi, chị nghe nói Tinh Tinh cũng cùng một cái công ty với nó, em nhớ phải giúp chị theo dõi nó nhé."
Mặc dù Cố Vũ Trạch hiện tại thật giống như cái gì đều không cần thiết, nhưng, ở trong mắt Phó Linh Lung, hắn vẫn là một đứa trẻ.
Diệp Phồn Tinh gật đầu, "Được."
Đối mặt ánh mắt tràn đầy kỳ vọng kia, Diệp Phồn Tinh quả thực không có biện pháp nói với chị ấy ân oán với Cố Vũ Trạch.
/1829
|