Phó Cảnh Ngộ không khỏi buồn cười, cầm tay cô lên đặt lên môi anh, nhẹ hôn một cái...
Ánh đèn đầu giường dường như làm cho hình ảnh của anh trước mặt cô thêm phần ảo diệu, trái tim nhỏ cũng đập bịch bịch.
Giọng nói của Phó Cảnh Ngộ như tiếp đàn cất lên, nghe mà muốn mang thai luôn được, "Đi ngủ đi."
Nói xong câu này, anh liền để Diệp Phồn Tinh giống như thường ngày nằm ở trong ngực anh đi ngủ.
Diệp Phồn Tinh có chút không khó tin, cô còn tưởng anh tối nay muốn cùng cô làm cái gì đó chứ.
vì cô đã là vợ của người ta, cũng không cự tuyệt, đều đã hạ quyết tâm.
Nhưng mà Phó Cảnh Ngộ lại bỏ qua cô.
Diệp Phồn Tinh nhịn một hồi, cảm giác tư thế nằm hiện tại có chút bí bách, không nhịn được trở mình, Phó Cảnh Ngộ nguyên bản đang nhắm mắt lại, bởi vì cô cử động mà mở mắt ra, giống như là nhắc nhở, hoặc có thể nói là cảnh cáo, "đừng lộn xộn, nếu không tự gánh lấy hậu quả."
Diệp Phồn Tinh nghe xong lời của anh, cũng không dám cựa quậy nữa, ngay cả hô hấp cũng rất cẩn thận.
Sáng hôm sau, Phó Cảnh Ngộ nghe Tưởng Sâm báo cáo công việc qua điện thoại, Diệp Phồn Tinh liền xuống nhà ăn sáng trước.
Phó Linh Lung bảo người lấy thuốc ra để ở một bên, nói với Diệp Phồn Tinh: "Đây là thuốc tối hôm qua bác sĩ Kỷ kê cho Cảnh Ngộ, lát nữa em bảo Cảnh Ngộ uống đi."
"..." Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Linh Lung, không nghĩ tới bác sĩ Kỷ lại kê thêm thuốc cho Phó Cảnh Ngộ. Nghĩ đến phản ứng của Phó Cảnh Ngộ tối hôm qua, như vậy, còn cần uống thuốc sao?
Diệp Phồn Tinh nói: "Chị ơi, hay là đừng cho chú ấy uống thuốc này nữa."
"Không uống thì bao giờ mới tốt lên được? Đợi lát nữa nó xuống, em cùng chị khuyên nó một chút." Phó Linh Lung nói: "nó chính là đến chết vẫn sĩ diện. Mặt mũi có thể bỏ ra ăn thay cơm được không? Thật là, ngay cả thân thể của mình cũng mặc kệ."
"..." Diệp Phồn Tinh nghe Phó Linh Lung lải nhải một trận, quả thật không biết nên nói cái gì.
Cô căn bản cũng không nghĩ ra, là ai truyền tin đồn nhảm Phó Cảnh Ngộ không lên được làm cô hiểu lầm.
Đang lúc này, Phó Cảnh Ngộ xuống tới,là Tưởng Sâm đẩy anh xuống.
Xe lăn của anh dừng ở bên cạnh Diệp Phồn Tinh, dì Ngô mang đồ ăn sáng ra cho anh, Phó Linh Lung nói: "uống thuốc trước đã."
"Thuốc gì?" Phó Cảnh Ngộ nhìn về phía thuốc để trên bàn, nhíu mày một cái.
Phó Linh Lung nói: "xem tình hình của cậu bây giờ, Minh Viễn kê thêm cho cậu."
"..." Phó Cảnh Ngộ nhìn về phía Diệp Phồn Tinh, ý vị thâm trường nói: "Nếu như Tiểu Tinh bảo em uống, em liền uống. Tiểu Tinh, em muốn anh uống sao?"
"..." Diệp Phồn Tinh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ, từ trong đáy mắt của anh thấy được tia gian xảo. Trong đầu không khỏi lại hiện lên hình ảnh tối hôm qua.
Phó Linh Lung nghe thấy Phó Cảnh Ngộ nói như vậy, phảng phất thấy được hy vọng, "Tiểu Tinh, nhanh lên đưa cho nó uống đi."
Chị cảm thấy Phó Cảnh Ngộ muốn tìm Diệp Phồn Tinh tới làm cớ, thật là quá ngu ngốc rồi, Tiểu Tinh là người của chị đấy!
Anh đã nói như thế, nếu Diệp Phồn Tinh mở miệng, anh còn ngại gì mà không uống?
Kết quả lại thấy đến Diệp Phồn Tinh lắc đầu: "Không được. Thuốc này khó uống như vậy, em không muốn để cho chú ấy uống."
"..."
Phó Linh Lung không còn gì để nói.
Đã nói là cùng nhau khuyên Phó Cảnh Ngộ uống thuốc rồi mà!
Phó Cảnh Ngộ hài lòng xoa xoa đầu của cô, nói với Phó Linh Lung: "Chị xem, Tiểu Tinh đã nói không cần uống, chị cũng đừng quan tâm."
"Em nhất định là uy hiếp con bé rồi! Vô sỉ." Phó Linh Lung có chút ghét bỏ nói.
Phó Cảnh Ngộ nhớ tới chuyện tối hôm qua, mặc dù chỉ là dậy dỗ qua loa, nhưng cũng coi là uy hiếp đi.
Anh cũng không phủ nhận, quay sang nói với Phó Linh Lung: "chuyện Hôn lễ chuẩn bị đến đâu rồi?"
"Gần như xong hết rồi."hôn lễ Phó Cảnh Ngộ là Phó Linh Lung một tay tổ chức, chị tự hào nói: "Có chị của cậu ở đây, cậu có cái gì không yên lòng."
Ba mẹ đã lớn tuổi, Phó Cảnh Ngộ đi đứng lại không tiện, những chuyện này, dĩ nhiên do chị phụ trách.
Like và bỏ phiếu để đọc chương tiếp theo ngay nào!
Ánh đèn đầu giường dường như làm cho hình ảnh của anh trước mặt cô thêm phần ảo diệu, trái tim nhỏ cũng đập bịch bịch.
Giọng nói của Phó Cảnh Ngộ như tiếp đàn cất lên, nghe mà muốn mang thai luôn được, "Đi ngủ đi."
Nói xong câu này, anh liền để Diệp Phồn Tinh giống như thường ngày nằm ở trong ngực anh đi ngủ.
Diệp Phồn Tinh có chút không khó tin, cô còn tưởng anh tối nay muốn cùng cô làm cái gì đó chứ.
vì cô đã là vợ của người ta, cũng không cự tuyệt, đều đã hạ quyết tâm.
Nhưng mà Phó Cảnh Ngộ lại bỏ qua cô.
Diệp Phồn Tinh nhịn một hồi, cảm giác tư thế nằm hiện tại có chút bí bách, không nhịn được trở mình, Phó Cảnh Ngộ nguyên bản đang nhắm mắt lại, bởi vì cô cử động mà mở mắt ra, giống như là nhắc nhở, hoặc có thể nói là cảnh cáo, "đừng lộn xộn, nếu không tự gánh lấy hậu quả."
Diệp Phồn Tinh nghe xong lời của anh, cũng không dám cựa quậy nữa, ngay cả hô hấp cũng rất cẩn thận.
Sáng hôm sau, Phó Cảnh Ngộ nghe Tưởng Sâm báo cáo công việc qua điện thoại, Diệp Phồn Tinh liền xuống nhà ăn sáng trước.
Phó Linh Lung bảo người lấy thuốc ra để ở một bên, nói với Diệp Phồn Tinh: "Đây là thuốc tối hôm qua bác sĩ Kỷ kê cho Cảnh Ngộ, lát nữa em bảo Cảnh Ngộ uống đi."
"..." Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Linh Lung, không nghĩ tới bác sĩ Kỷ lại kê thêm thuốc cho Phó Cảnh Ngộ. Nghĩ đến phản ứng của Phó Cảnh Ngộ tối hôm qua, như vậy, còn cần uống thuốc sao?
Diệp Phồn Tinh nói: "Chị ơi, hay là đừng cho chú ấy uống thuốc này nữa."
"Không uống thì bao giờ mới tốt lên được? Đợi lát nữa nó xuống, em cùng chị khuyên nó một chút." Phó Linh Lung nói: "nó chính là đến chết vẫn sĩ diện. Mặt mũi có thể bỏ ra ăn thay cơm được không? Thật là, ngay cả thân thể của mình cũng mặc kệ."
"..." Diệp Phồn Tinh nghe Phó Linh Lung lải nhải một trận, quả thật không biết nên nói cái gì.
Cô căn bản cũng không nghĩ ra, là ai truyền tin đồn nhảm Phó Cảnh Ngộ không lên được làm cô hiểu lầm.
Đang lúc này, Phó Cảnh Ngộ xuống tới,là Tưởng Sâm đẩy anh xuống.
Xe lăn của anh dừng ở bên cạnh Diệp Phồn Tinh, dì Ngô mang đồ ăn sáng ra cho anh, Phó Linh Lung nói: "uống thuốc trước đã."
"Thuốc gì?" Phó Cảnh Ngộ nhìn về phía thuốc để trên bàn, nhíu mày một cái.
Phó Linh Lung nói: "xem tình hình của cậu bây giờ, Minh Viễn kê thêm cho cậu."
"..." Phó Cảnh Ngộ nhìn về phía Diệp Phồn Tinh, ý vị thâm trường nói: "Nếu như Tiểu Tinh bảo em uống, em liền uống. Tiểu Tinh, em muốn anh uống sao?"
"..." Diệp Phồn Tinh ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ, từ trong đáy mắt của anh thấy được tia gian xảo. Trong đầu không khỏi lại hiện lên hình ảnh tối hôm qua.
Phó Linh Lung nghe thấy Phó Cảnh Ngộ nói như vậy, phảng phất thấy được hy vọng, "Tiểu Tinh, nhanh lên đưa cho nó uống đi."
Chị cảm thấy Phó Cảnh Ngộ muốn tìm Diệp Phồn Tinh tới làm cớ, thật là quá ngu ngốc rồi, Tiểu Tinh là người của chị đấy!
Anh đã nói như thế, nếu Diệp Phồn Tinh mở miệng, anh còn ngại gì mà không uống?
Kết quả lại thấy đến Diệp Phồn Tinh lắc đầu: "Không được. Thuốc này khó uống như vậy, em không muốn để cho chú ấy uống."
"..."
Phó Linh Lung không còn gì để nói.
Đã nói là cùng nhau khuyên Phó Cảnh Ngộ uống thuốc rồi mà!
Phó Cảnh Ngộ hài lòng xoa xoa đầu của cô, nói với Phó Linh Lung: "Chị xem, Tiểu Tinh đã nói không cần uống, chị cũng đừng quan tâm."
"Em nhất định là uy hiếp con bé rồi! Vô sỉ." Phó Linh Lung có chút ghét bỏ nói.
Phó Cảnh Ngộ nhớ tới chuyện tối hôm qua, mặc dù chỉ là dậy dỗ qua loa, nhưng cũng coi là uy hiếp đi.
Anh cũng không phủ nhận, quay sang nói với Phó Linh Lung: "chuyện Hôn lễ chuẩn bị đến đâu rồi?"
"Gần như xong hết rồi."hôn lễ Phó Cảnh Ngộ là Phó Linh Lung một tay tổ chức, chị tự hào nói: "Có chị của cậu ở đây, cậu có cái gì không yên lòng."
Ba mẹ đã lớn tuổi, Phó Cảnh Ngộ đi đứng lại không tiện, những chuyện này, dĩ nhiên do chị phụ trách.
Like và bỏ phiếu để đọc chương tiếp theo ngay nào!
/1829
|