Diệp Phồn Tinh cho tới bây giờ chưa từng mắc lỗi ở trường, đây là lần đầu tiên cô đánh nhau, tim cô đến bây giờ vẫn còn nhảy nhót linh tinh, ngay cả sáng hôm sau ăn sáng cũng ăn ít hẳn hơn mọi khi.
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy cô như vậy, bèn hỏi "Khó chịu ở đâu à?"
Diệp Phồn Tinh đáp: "chú nói xem, tôi sẽ không bị nhà trường đuổi học chứ?"
"..." Phó Cảnh Ngộ bất đắc dĩ nhìn cô, "Sợ đuổi học, vậy tại sao lại dám đánh nhau?"
"Tôi hiện tại cũng rất hối hận đây." Diệp Phồn Tinh mặc dù khi đó xả giận, nhưng bây giờ càng nghĩ càng thấy không đáng giá, "chú ơi, chú nói xem, nếu tôi bị đuổi học thật thì phải làm sao?"
Cô không muốn bị đuổi học giữa chừng, bị người ta chê cười đâu.
Phó Cảnh Ngộ nhìn bộ dáng này của cô, "Có thể làm sao được nữa? Nếu đã dám đánh nhau, thì phải dám gánh vác hậu quả chứ."
"Tôi cảm thấy chú không có yêu tôi chút nào." Thấy anh chẳng những không quan tâm mình, còn bỏ đá xuống giếng, Diệp Phồn Tinh vô cùng rầu rĩ.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, cười một tiếng, chêu chọc, "Anh từng nói yêu em sao?"
"..." Phó Cảnh Ngộ nói như vậy, làm Diệp Phồn Tinh nghẹn ứ. Đúng vậy! Phó Cảnh Ngộ mặc dù đối với cô rất tốt, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nói câu anh yêu em.
Chỉ là ban đầu mình đồng ý trở thành vợ anh, anh ấy mới đối xử tốt với mình.
Cô nhìn Phó Cảnh Ngộ, ủy khuất cúi đầu, "Hôm nay tôi sẽ không về đây. Dù gì chú cũng đâu có thích tôi, tôi không về cho chú đỡ phải chướng mắt."
Phó Cảnh Ngộ"..." Oan uổng quá đi mất, anh nói anh không yêu cô bao giờ chứ?
Phó Cảnh Ngộ đột nhiên phát hiện,phụ nữ quả thực là sinh vật khó đối phó nhất trên đời này.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô hỏi, " Em buổi tối không về nhà còn định đi đâu?"
"Tôi lớn như thế này rồi, đương nhiên là muốn làm cái gì thì làm cái đó." Diệp Phồn Tinh còn cố ý khiêu khích nói: "Tiện thể tìm một anh đẹp trai, đi ra ngoài ăn bữa cơm, đi xem phim..., Chứ về nhà nhìn mặt ông chồng già khó tính làm gì..."
Ông chồng già khó tính?
Cô lại dám bảo anh là ông chồng già khó tính?
Phó Cảnh Ngộ cả khuôn mặt đều xụ xuống, "em dám!"
Nhìn anh vừa tức giận vừa cuống quýt, Diệp Phồn Tinh rất muốn cười, còn nói không yêu cô? Rõ ràng quan tâm tới cô muốn chết.
Cô nhìn Phó Cảnh Ngộ, cố ý chọc tức anh, "Tôi làm sao không dám? Tôi ở trường làm cái gì, chú cũng đâu có biết, cũng chẳng quản được tôi."
Tưởng Sâm vừa hay đi tới, không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy, Diệp Phồn Tinh chẳng những nói Phó Cảnh Ngộ là ông chồng già khó tính,lại còn muốn đi tìm một tên trai tơ hẹn hò?
Diệp Phồn Tinh muốn tìm đường chết sao?
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, biết rõ cô đang cố ý chọc tức anh nhưng anh vẫn cảm thấy sôi ruột, giấm chua tràn lên tận cổ
Buổi sáng, Diệp Phồn Tinh đi học, Phó Cảnh Ngộ đi đến công ty.
Tưởng Sâm đi vào phòng làm việc, nói với Phó Cảnh Ngộ đang ngồi ở chỗ đó suy nghĩ chuyện: "anh Phó,ông Tô mới vừa gọi điện thoại, hẹn anh buổi tối ăn cơm."
Tháng này, cha của Tô Lâm Hoan, đã lần thứ ba hẹn anh rồi.
Phó Cảnh Ngộ trầm mặt, không lên tiếng.
Tưởng Sâm biết, Phó Cảnh Ngộ rất ghét cha của Tô Lâm Hoan, nói: "Biết anh không muốn gặp ông ta, tôi đã cự tuyệt rồi."
Phó Cảnh Ngộ qua một lúc lâu, mới vô cùng nghiêm túc hỏi một câu: "Tôi già lắm sao?"
"..." Tưởng Sâm nhìn Phó Cảnh Ngộ đầy kinh ngạc, "anh năm nay mới hai mươi bảy, ai bảo anh già chứ?"
Phó Cảnh Ngộ nhìn Tưởng Sâm một cái, "Không già?"
Tưởng Sâm sửng sốt một chút, ngay sau đó phản ứng lại, "anh chắc không phải còn nhớ lời phu nhân nói buổi sáng đấy chứ? Cô ấy chỉ nói đùa thôi."
Không nghĩ tới Phó Cảnh Ngộ lại còn để những lời này ở trong lòng.
Phó Cảnh Ngộ nói: "cô ấy mới mười tám tuổi."
Ở trường đại học toàn là mấy tên troai con xấp xấp tuổi cô, so với mấy tên đó anh thật sự già rồi!
( ͡°〓 ͡°)( ͡°〓 ͡°)( ͡°〓 ͡°)( ͡°〓 ͡°)( ͡°〓 ͡°)
Mùi gì mà chua thế nhỉ, mọi người có ngửi thấy gì không
Nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy cô như vậy, bèn hỏi "Khó chịu ở đâu à?"
Diệp Phồn Tinh đáp: "chú nói xem, tôi sẽ không bị nhà trường đuổi học chứ?"
"..." Phó Cảnh Ngộ bất đắc dĩ nhìn cô, "Sợ đuổi học, vậy tại sao lại dám đánh nhau?"
"Tôi hiện tại cũng rất hối hận đây." Diệp Phồn Tinh mặc dù khi đó xả giận, nhưng bây giờ càng nghĩ càng thấy không đáng giá, "chú ơi, chú nói xem, nếu tôi bị đuổi học thật thì phải làm sao?"
Cô không muốn bị đuổi học giữa chừng, bị người ta chê cười đâu.
Phó Cảnh Ngộ nhìn bộ dáng này của cô, "Có thể làm sao được nữa? Nếu đã dám đánh nhau, thì phải dám gánh vác hậu quả chứ."
"Tôi cảm thấy chú không có yêu tôi chút nào." Thấy anh chẳng những không quan tâm mình, còn bỏ đá xuống giếng, Diệp Phồn Tinh vô cùng rầu rĩ.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, cười một tiếng, chêu chọc, "Anh từng nói yêu em sao?"
"..." Phó Cảnh Ngộ nói như vậy, làm Diệp Phồn Tinh nghẹn ứ. Đúng vậy! Phó Cảnh Ngộ mặc dù đối với cô rất tốt, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nói câu anh yêu em.
Chỉ là ban đầu mình đồng ý trở thành vợ anh, anh ấy mới đối xử tốt với mình.
Cô nhìn Phó Cảnh Ngộ, ủy khuất cúi đầu, "Hôm nay tôi sẽ không về đây. Dù gì chú cũng đâu có thích tôi, tôi không về cho chú đỡ phải chướng mắt."
Phó Cảnh Ngộ"..." Oan uổng quá đi mất, anh nói anh không yêu cô bao giờ chứ?
Phó Cảnh Ngộ đột nhiên phát hiện,phụ nữ quả thực là sinh vật khó đối phó nhất trên đời này.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô hỏi, " Em buổi tối không về nhà còn định đi đâu?"
"Tôi lớn như thế này rồi, đương nhiên là muốn làm cái gì thì làm cái đó." Diệp Phồn Tinh còn cố ý khiêu khích nói: "Tiện thể tìm một anh đẹp trai, đi ra ngoài ăn bữa cơm, đi xem phim..., Chứ về nhà nhìn mặt ông chồng già khó tính làm gì..."
Ông chồng già khó tính?
Cô lại dám bảo anh là ông chồng già khó tính?
Phó Cảnh Ngộ cả khuôn mặt đều xụ xuống, "em dám!"
Nhìn anh vừa tức giận vừa cuống quýt, Diệp Phồn Tinh rất muốn cười, còn nói không yêu cô? Rõ ràng quan tâm tới cô muốn chết.
Cô nhìn Phó Cảnh Ngộ, cố ý chọc tức anh, "Tôi làm sao không dám? Tôi ở trường làm cái gì, chú cũng đâu có biết, cũng chẳng quản được tôi."
Tưởng Sâm vừa hay đi tới, không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy, Diệp Phồn Tinh chẳng những nói Phó Cảnh Ngộ là ông chồng già khó tính,lại còn muốn đi tìm một tên trai tơ hẹn hò?
Diệp Phồn Tinh muốn tìm đường chết sao?
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, biết rõ cô đang cố ý chọc tức anh nhưng anh vẫn cảm thấy sôi ruột, giấm chua tràn lên tận cổ
Buổi sáng, Diệp Phồn Tinh đi học, Phó Cảnh Ngộ đi đến công ty.
Tưởng Sâm đi vào phòng làm việc, nói với Phó Cảnh Ngộ đang ngồi ở chỗ đó suy nghĩ chuyện: "anh Phó,ông Tô mới vừa gọi điện thoại, hẹn anh buổi tối ăn cơm."
Tháng này, cha của Tô Lâm Hoan, đã lần thứ ba hẹn anh rồi.
Phó Cảnh Ngộ trầm mặt, không lên tiếng.
Tưởng Sâm biết, Phó Cảnh Ngộ rất ghét cha của Tô Lâm Hoan, nói: "Biết anh không muốn gặp ông ta, tôi đã cự tuyệt rồi."
Phó Cảnh Ngộ qua một lúc lâu, mới vô cùng nghiêm túc hỏi một câu: "Tôi già lắm sao?"
"..." Tưởng Sâm nhìn Phó Cảnh Ngộ đầy kinh ngạc, "anh năm nay mới hai mươi bảy, ai bảo anh già chứ?"
Phó Cảnh Ngộ nhìn Tưởng Sâm một cái, "Không già?"
Tưởng Sâm sửng sốt một chút, ngay sau đó phản ứng lại, "anh chắc không phải còn nhớ lời phu nhân nói buổi sáng đấy chứ? Cô ấy chỉ nói đùa thôi."
Không nghĩ tới Phó Cảnh Ngộ lại còn để những lời này ở trong lòng.
Phó Cảnh Ngộ nói: "cô ấy mới mười tám tuổi."
Ở trường đại học toàn là mấy tên troai con xấp xấp tuổi cô, so với mấy tên đó anh thật sự già rồi!
( ͡°〓 ͡°)( ͡°〓 ͡°)( ͡°〓 ͡°)( ͡°〓 ͡°)( ͡°〓 ͡°)
Mùi gì mà chua thế nhỉ, mọi người có ngửi thấy gì không
Nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!
/1039
|