"Cậu cứ nói đi ạ." Phó Cảnh Ngộ rất nghiêm túc, để cho Cố Vũ Trạch cũng đi theo khẩn trương.
Nhớ đến lúc trước khi còn bé, cậu vẫn là rất ôn nhu, bất quá, từ khi Phó Cảnh Ngộ làm quân nhân, Cố Vũ Trạch liền bắt đầu sợ cậu rồi.
Chỉ cần anh vừa nói, liền để người khác rất cảm thấy áp lực.
Phó Cảnh Ngộ lấy nước, đưa tới trước mặt Diệp Phồn Tinh, theo Cố Vũ Trạch sau khi đi vào, Phó Cảnh Ngộ nên cái gì cũng không ăn, một mực phục vụ Diệp Phồn Tinh.
Diệp Phồn Tinh uống nước Phó Cảnh Ngộ đưa tới, nhìn lấy Cố Vũ Trạch ở trước mặt Phó Cảnh Ngộ bộ dáng thận trọng, chỉ cảm thấy buồn cười, anh ta cũng chỉ có thể bắt nạt loại tiểu nhân vật như cô mà thôi.
Bắt nạt kẻ yếu!
Cô đang trong lòng mắng chửi Cố Vũ Trạch, chỉ nghe thấy Phó Cảnh Ngộ nói: "Nghe nói hôm nay cháu tại khách sạn, để cho người đuổi Tinh Tinh?"
"..." Diệp Phồn Tinh sợ hết hồn, nước trực tiếp nuốt xuống, thiếu chút nữa sặc.
Cô vạn phần không nghĩ tới, chú ấy gọi Cố Vũ Trạch tới, lại... Là hỏi chuyện này?
Chú ấy làm sao biết chuyện mình đang đi làm?
Lại làm sao biết là Cố Vũ Trạch làm?
Hơn nữa, lúc cô trở lại, hai người ở chung một chỗ phải có hai giờ rồi đi, anh lại còn ra vẻ cái gì cũng không biết bộ dáng.
Cố Vũ Trạch ngẩng đầu lên, nhìn một cái Diệp Phồn Tinh, là cô nói với cậu hắn!
Thật là biết mách lẻo.
Hắn cũng không phủ nhận, "Là cháu."
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Cố Vũ Trạch, " nói xin lỗi Tiểu Tinh!"
]
"Cậu!" Cố Vũ Trạch ngẩng đầu lên, nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, "Diệp Phồn Tinh nàng..."
"Nói xin lỗi!" Phó Cảnh Ngộ nhìn như bình tĩnh lặp lại qua một lần.
Căn bản không cho hắn cơ hội giải thích!
Sắc mặt của Cố Vũ Trạch trở nên rất căng cứng, hắn nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, tức giận bừng bừng, hắn sao lại phải cùng loại phụ nữ này nói xin lỗi chứ!"
Tại sao?
Cô ta dựa vào cái gì mà đòi mình nói xin lỗi?
"Cậu cuối cùng nói một lần, nói xin lỗi." Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Cố Vũ Trạch, Diệp Phồn Tinh là anh mang về, anh sẽ không để cho cô ở trong nhà bị bất kỳ ủy khuất gì.
Trước Cố Vũ Trạch đối với Diệp Phồn Tinh hai lần mạo phạm, anh cũng đều nhịn.
Nhưng hôm nay chuyện này, anh nhịn không được.
-
Bên trong xe rất an tĩnh, Phó Cảnh Ngộ vẫn không có nói chuyện, Diệp Phồn Tinh nhìn lấy anh, dưới sự đè ép của Phó Cảnh Ngộ, Cố Vũ Trạch thật sự hướng cô nói xin lỗi.
Chỉ là nghĩ đến Cố Vũ Trạch giận mà không dám nói gì, hướng mình nói xin lỗi bộ dáng, Diệp Phồn Tinh liền cảm thấy không thoái mái.
Chẳng qua là, nhìn lấy ngồi ở bên người mình nảy giờ không nói gì Phó Cảnh Ngộ, Diệp Phồn Tinh vẫn có chút khẩn trương.
Khó trách bình thường Tưởng Sâm như thế sợ anh, nguyên lai, anh tức giận thật sự rất đáng sợ a!
"Chú." Diệp Phồn Tinh cẩn thận từng li từng tí đưa tay ra, lắc lắc cánh tay của anh.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Thế nào?"
"Chú sẽ không đang tức giận chứ?" Cô tràn đầy lo lắng ngữ khí, để cho Phó Cảnh Ngộ quay đầu lại nhìn cô một cái.
Anh đưa tay ra, ôn nhu đặt ở trên đầu của cô, "Xin lỗi, để cho em chịu ủy khuất."
Anh không có giận cá chém thớt mình là tốt rồi.
Diệp Phồn Tinh nói: "Tôi không sao... Bất quá, chú là làm sao biết chuyện của nhà hàng?"
Cô đến bây giờ đều không nghĩ ra.
"Anh có Thiên Lý Nhãn, cái gì cũng biết." Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy cô, nhịn không được bật cười.
"Tôi vậy mới không tin đây!" Diệp Phồn Tinh nói: "chú mà có Thiên Lý Nhãn, tôi đây liền có Thuận Phong Nhĩ."
"Vậy em nói xem, anh là làm sao biết?"
"Nhất định là có người nói cho chú biết chứ gì!" Mặc dù không biết là ai.
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy bộ dáng cô khẳng định, giơ giơ lên khóe miệng, "Em cũng không ngốc nha!"
Chuyện này dĩ nhiên là người của nhà hàng cho anh biết, Tưởng Sâm có đặc biệt giao phó cho họ, để cho bọn họ chiếu cố Diệp Phồn Tinh, gặp phải Diệp Phồn Tinh bị đuổi loại chuyện này, bọn họ dĩ nhiên ngay lập tức hồi báo.
Diệp Phồn Tinh nói: "Chú cảm thấy tôi có nên đi làm thêm không?"
Nhớ đến lúc trước khi còn bé, cậu vẫn là rất ôn nhu, bất quá, từ khi Phó Cảnh Ngộ làm quân nhân, Cố Vũ Trạch liền bắt đầu sợ cậu rồi.
Chỉ cần anh vừa nói, liền để người khác rất cảm thấy áp lực.
Phó Cảnh Ngộ lấy nước, đưa tới trước mặt Diệp Phồn Tinh, theo Cố Vũ Trạch sau khi đi vào, Phó Cảnh Ngộ nên cái gì cũng không ăn, một mực phục vụ Diệp Phồn Tinh.
Diệp Phồn Tinh uống nước Phó Cảnh Ngộ đưa tới, nhìn lấy Cố Vũ Trạch ở trước mặt Phó Cảnh Ngộ bộ dáng thận trọng, chỉ cảm thấy buồn cười, anh ta cũng chỉ có thể bắt nạt loại tiểu nhân vật như cô mà thôi.
Bắt nạt kẻ yếu!
Cô đang trong lòng mắng chửi Cố Vũ Trạch, chỉ nghe thấy Phó Cảnh Ngộ nói: "Nghe nói hôm nay cháu tại khách sạn, để cho người đuổi Tinh Tinh?"
"..." Diệp Phồn Tinh sợ hết hồn, nước trực tiếp nuốt xuống, thiếu chút nữa sặc.
Cô vạn phần không nghĩ tới, chú ấy gọi Cố Vũ Trạch tới, lại... Là hỏi chuyện này?
Chú ấy làm sao biết chuyện mình đang đi làm?
Lại làm sao biết là Cố Vũ Trạch làm?
Hơn nữa, lúc cô trở lại, hai người ở chung một chỗ phải có hai giờ rồi đi, anh lại còn ra vẻ cái gì cũng không biết bộ dáng.
Cố Vũ Trạch ngẩng đầu lên, nhìn một cái Diệp Phồn Tinh, là cô nói với cậu hắn!
Thật là biết mách lẻo.
Hắn cũng không phủ nhận, "Là cháu."
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Cố Vũ Trạch, " nói xin lỗi Tiểu Tinh!"
]
"Cậu!" Cố Vũ Trạch ngẩng đầu lên, nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, "Diệp Phồn Tinh nàng..."
"Nói xin lỗi!" Phó Cảnh Ngộ nhìn như bình tĩnh lặp lại qua một lần.
Căn bản không cho hắn cơ hội giải thích!
Sắc mặt của Cố Vũ Trạch trở nên rất căng cứng, hắn nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, tức giận bừng bừng, hắn sao lại phải cùng loại phụ nữ này nói xin lỗi chứ!"
Tại sao?
Cô ta dựa vào cái gì mà đòi mình nói xin lỗi?
"Cậu cuối cùng nói một lần, nói xin lỗi." Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Cố Vũ Trạch, Diệp Phồn Tinh là anh mang về, anh sẽ không để cho cô ở trong nhà bị bất kỳ ủy khuất gì.
Trước Cố Vũ Trạch đối với Diệp Phồn Tinh hai lần mạo phạm, anh cũng đều nhịn.
Nhưng hôm nay chuyện này, anh nhịn không được.
-
Bên trong xe rất an tĩnh, Phó Cảnh Ngộ vẫn không có nói chuyện, Diệp Phồn Tinh nhìn lấy anh, dưới sự đè ép của Phó Cảnh Ngộ, Cố Vũ Trạch thật sự hướng cô nói xin lỗi.
Chỉ là nghĩ đến Cố Vũ Trạch giận mà không dám nói gì, hướng mình nói xin lỗi bộ dáng, Diệp Phồn Tinh liền cảm thấy không thoái mái.
Chẳng qua là, nhìn lấy ngồi ở bên người mình nảy giờ không nói gì Phó Cảnh Ngộ, Diệp Phồn Tinh vẫn có chút khẩn trương.
Khó trách bình thường Tưởng Sâm như thế sợ anh, nguyên lai, anh tức giận thật sự rất đáng sợ a!
"Chú." Diệp Phồn Tinh cẩn thận từng li từng tí đưa tay ra, lắc lắc cánh tay của anh.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Thế nào?"
"Chú sẽ không đang tức giận chứ?" Cô tràn đầy lo lắng ngữ khí, để cho Phó Cảnh Ngộ quay đầu lại nhìn cô một cái.
Anh đưa tay ra, ôn nhu đặt ở trên đầu của cô, "Xin lỗi, để cho em chịu ủy khuất."
Anh không có giận cá chém thớt mình là tốt rồi.
Diệp Phồn Tinh nói: "Tôi không sao... Bất quá, chú là làm sao biết chuyện của nhà hàng?"
Cô đến bây giờ đều không nghĩ ra.
"Anh có Thiên Lý Nhãn, cái gì cũng biết." Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy cô, nhịn không được bật cười.
"Tôi vậy mới không tin đây!" Diệp Phồn Tinh nói: "chú mà có Thiên Lý Nhãn, tôi đây liền có Thuận Phong Nhĩ."
"Vậy em nói xem, anh là làm sao biết?"
"Nhất định là có người nói cho chú biết chứ gì!" Mặc dù không biết là ai.
Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy bộ dáng cô khẳng định, giơ giơ lên khóe miệng, "Em cũng không ngốc nha!"
Chuyện này dĩ nhiên là người của nhà hàng cho anh biết, Tưởng Sâm có đặc biệt giao phó cho họ, để cho bọn họ chiếu cố Diệp Phồn Tinh, gặp phải Diệp Phồn Tinh bị đuổi loại chuyện này, bọn họ dĩ nhiên ngay lập tức hồi báo.
Diệp Phồn Tinh nói: "Chú cảm thấy tôi có nên đi làm thêm không?"
/1039
|