Tối nay Phó Cảnh Ngộ vẫn chưa trở lại, Cố Vũ Trạch lại trở đây. Dì Ngô hỏi hắn: " không phải cậu nói, phải chuẩn bị thi đấu nên không về đây sao?"
Hơn nữa, hắn còn tham gia tiết mục ở trong trường học.
Cố Vũ Trạch nói: "cháu thèm cơm Bà Ngô nấu, cho nên về ăn."
Hắn tùy tiện tìm một cái cớ,lúc ngẩng đầu lên, không nhịn được nhìn Diệp Phồn Tinh một cái.
Diệp Phồn Tinh tối nay không nói không rằng, không ai hỏi cô cũng chẳng buồn nói.
Cô yên lặng cơm sau đó đi lên phòng nghỉ ngơi.
Nhìn thấy bóng lưng của cô,dì Ngô nói: "Tiểu Tinh hôm nay gặp phải chuyện gì vậy? Nhìn qua thấy con bé có vẻ không vui."
"Thật sao?" Cố Vũ Trạch cũng không cùng dì Ngô đàm luận vấn đề này. Chẳng qua hỏi: "Tối nay cậu cháu không trở lại sao?"
"Hình như không trở lại. Cảnh Ngộ hai ngày nay rất bận rộn."dì Ngô nói tiếp: "Cũng không biết cậu ấy có ăn uống đàng hoàng không."
Ở trong mắt dì Ngô, mặc kệ là Phó Cảnh Ngộ, Diệp Phồn Tinh, hay Cố Vũ Trạch, đều là trẻ con trong mắt bà, cho nên, mỗi ngày bà đều rất lo lắng cho bọn họ.
Cố Vũ Trạch nói: "Có Tưởng Sâm ở đó mà bà Ngô không phải lo đâu."
Tưởng Sâm làm việc, vẫn luôn đáng tin, nhất là đối với chuyện của Phó Cảnh Ngộ đặc biệt để ý.
Anh ta đối với Phó Cảnh Ngộ một lòng trung thành tận tâm, mọi người đều rất yên tâm.
Dì Ngô gật đầu một cái, "Cũng đúng."
Cố Vũ Trạch đi trên nhà, đứng ở trước cửa phòng của Diệp Phồn Tinh, muốn gõ cửa,nhưng suy nghĩ một chút, lại thu tay về.
Đều là bởi vì Lâm Vi, chuyện này mới phát sinh, nếu lúc này hắn gõ cửa tìm cô nói chuyện, sợ là cô sẽ ghét hắn hơn mất?
Cố Vũ Trạch do dự, xoay người rời đi.
Diệp Phồn Tinh dựa vào gối, ngồi ở trên giường suy nghĩ rất lâu, thẳng đến khi có chuông điện thoại reo lên.
Cô nhấn nút nhận cuộc gọi, "Ông xã"
"Ăn cơm chưa?" Trong điện thoại truyền tới âm thanh ấm áp quen thuộc, tràn đầy quan tâm của Phó Cảnh Ngộ
"Ăn rồi." Diệp Phồn Tinh nói.
Phó Cảnh Ngộ hỏi: "Em sao thế? Nghe như em đang không vui vậy?"
Đúng là cô đang rất buồn, nhưng vừa nghe được giọng của anh, tâm trạng lại tốt hơn nhiều.
Cô cảm thấy khi có chuyện gì không vui, chỉ cần so với chuyện mà anh đã gặp phải thì đều là chuyện nhỏ cả.
Diệp Phồn Tinh nói: "Không có chuyện gì, chỉ là có chút nhớ anh thôi."
Anh đi từ hôm thứ bảy đến hôm nay là thứ hai rồi mà còn chưa trở lại.
Mặc dù vẫn gọi điện thoại, nhưng Diệp Phồn Tinh vẫn có chút nhớ anh.
Mỗi lần buồn bực chuyện gì, cô lại hoài niệm cảm giác an toàn khi ở bên cạnh anh.
Phó Cảnh Ngộ cười một tiếng, cách điện thoại, âm thanh nghe đặc biệt ôn nhu: "Hai ngày nay anh có chút công việc cần giải quyết gấp, nên không về nhà với em được."
"Không sao đâu." Diệp Phồn Tinh tỏ ra hiểu chuyện nói: "anh cứ yên tâm làm việc của anh đi, em ở nhà sẽ ngoan ngoãn chờ anh về."
"Vậy buổi tối em phải đi ngủ sớm một chút, đắp chăn kín, đừng để cho mình bị cảm." Gần đây trời càng ngày càng lạnh, mà sao giọng của anh lại ấm áp như vậy cơ chứ.
Sự quan tâm này làm cho Diệp Phồn Tinh không làm chủ được nước mắt của bản thân: "Được, em nhớ rồi."
Phó Cảnh Ngộ đang muốn cúp điện thoại, nghe thấy trong điện thoại truyền tới giọng nói nũng nịu của cô "Ông xã, hôn chúc ngủ ngon đi!."
"..." Anh cười một tiếng, "Được, hôn nào..."
Điện thoại của Phó Cảnh Ngộ mới vừa ngắt xong, sau lưng truyền tới tiếng chế nhạo, "Điện thoại của ai gọi thế? Lại còn hôn chúc ngủ ngon kìa..."
Phó Cảnh Ngộ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ngôn Triết đứng ở cạnh cửa. Anh vẫn chưa trả lời, Ngôn Triết đã đi tới, "Người có vợ rồi có khác...! Lúc trước chưa từng thấy cậu nói năng ngọt ngào với phụ nữ như vậy đấy?"
Anh ta ở bên cạnh nghe, cả người nổi da gà, đây là Phó Cảnh Ngộ sao anh ta quen biết từ nhỏ sao?
"Cẩu độc thân không hiểu là phải rồi." Phó Cảnh Ngộ nhìn anh ta một cái, quay sang châm chọc.
Hôn chúc ngủ ngon qua điện thoại thì sao?
Phạm pháp à?
Cậu Quản được sao?
Nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!
Hơn nữa, hắn còn tham gia tiết mục ở trong trường học.
Cố Vũ Trạch nói: "cháu thèm cơm Bà Ngô nấu, cho nên về ăn."
Hắn tùy tiện tìm một cái cớ,lúc ngẩng đầu lên, không nhịn được nhìn Diệp Phồn Tinh một cái.
Diệp Phồn Tinh tối nay không nói không rằng, không ai hỏi cô cũng chẳng buồn nói.
Cô yên lặng cơm sau đó đi lên phòng nghỉ ngơi.
Nhìn thấy bóng lưng của cô,dì Ngô nói: "Tiểu Tinh hôm nay gặp phải chuyện gì vậy? Nhìn qua thấy con bé có vẻ không vui."
"Thật sao?" Cố Vũ Trạch cũng không cùng dì Ngô đàm luận vấn đề này. Chẳng qua hỏi: "Tối nay cậu cháu không trở lại sao?"
"Hình như không trở lại. Cảnh Ngộ hai ngày nay rất bận rộn."dì Ngô nói tiếp: "Cũng không biết cậu ấy có ăn uống đàng hoàng không."
Ở trong mắt dì Ngô, mặc kệ là Phó Cảnh Ngộ, Diệp Phồn Tinh, hay Cố Vũ Trạch, đều là trẻ con trong mắt bà, cho nên, mỗi ngày bà đều rất lo lắng cho bọn họ.
Cố Vũ Trạch nói: "Có Tưởng Sâm ở đó mà bà Ngô không phải lo đâu."
Tưởng Sâm làm việc, vẫn luôn đáng tin, nhất là đối với chuyện của Phó Cảnh Ngộ đặc biệt để ý.
Anh ta đối với Phó Cảnh Ngộ một lòng trung thành tận tâm, mọi người đều rất yên tâm.
Dì Ngô gật đầu một cái, "Cũng đúng."
Cố Vũ Trạch đi trên nhà, đứng ở trước cửa phòng của Diệp Phồn Tinh, muốn gõ cửa,nhưng suy nghĩ một chút, lại thu tay về.
Đều là bởi vì Lâm Vi, chuyện này mới phát sinh, nếu lúc này hắn gõ cửa tìm cô nói chuyện, sợ là cô sẽ ghét hắn hơn mất?
Cố Vũ Trạch do dự, xoay người rời đi.
Diệp Phồn Tinh dựa vào gối, ngồi ở trên giường suy nghĩ rất lâu, thẳng đến khi có chuông điện thoại reo lên.
Cô nhấn nút nhận cuộc gọi, "Ông xã"
"Ăn cơm chưa?" Trong điện thoại truyền tới âm thanh ấm áp quen thuộc, tràn đầy quan tâm của Phó Cảnh Ngộ
"Ăn rồi." Diệp Phồn Tinh nói.
Phó Cảnh Ngộ hỏi: "Em sao thế? Nghe như em đang không vui vậy?"
Đúng là cô đang rất buồn, nhưng vừa nghe được giọng của anh, tâm trạng lại tốt hơn nhiều.
Cô cảm thấy khi có chuyện gì không vui, chỉ cần so với chuyện mà anh đã gặp phải thì đều là chuyện nhỏ cả.
Diệp Phồn Tinh nói: "Không có chuyện gì, chỉ là có chút nhớ anh thôi."
Anh đi từ hôm thứ bảy đến hôm nay là thứ hai rồi mà còn chưa trở lại.
Mặc dù vẫn gọi điện thoại, nhưng Diệp Phồn Tinh vẫn có chút nhớ anh.
Mỗi lần buồn bực chuyện gì, cô lại hoài niệm cảm giác an toàn khi ở bên cạnh anh.
Phó Cảnh Ngộ cười một tiếng, cách điện thoại, âm thanh nghe đặc biệt ôn nhu: "Hai ngày nay anh có chút công việc cần giải quyết gấp, nên không về nhà với em được."
"Không sao đâu." Diệp Phồn Tinh tỏ ra hiểu chuyện nói: "anh cứ yên tâm làm việc của anh đi, em ở nhà sẽ ngoan ngoãn chờ anh về."
"Vậy buổi tối em phải đi ngủ sớm một chút, đắp chăn kín, đừng để cho mình bị cảm." Gần đây trời càng ngày càng lạnh, mà sao giọng của anh lại ấm áp như vậy cơ chứ.
Sự quan tâm này làm cho Diệp Phồn Tinh không làm chủ được nước mắt của bản thân: "Được, em nhớ rồi."
Phó Cảnh Ngộ đang muốn cúp điện thoại, nghe thấy trong điện thoại truyền tới giọng nói nũng nịu của cô "Ông xã, hôn chúc ngủ ngon đi!."
"..." Anh cười một tiếng, "Được, hôn nào..."
Điện thoại của Phó Cảnh Ngộ mới vừa ngắt xong, sau lưng truyền tới tiếng chế nhạo, "Điện thoại của ai gọi thế? Lại còn hôn chúc ngủ ngon kìa..."
Phó Cảnh Ngộ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ngôn Triết đứng ở cạnh cửa. Anh vẫn chưa trả lời, Ngôn Triết đã đi tới, "Người có vợ rồi có khác...! Lúc trước chưa từng thấy cậu nói năng ngọt ngào với phụ nữ như vậy đấy?"
Anh ta ở bên cạnh nghe, cả người nổi da gà, đây là Phó Cảnh Ngộ sao anh ta quen biết từ nhỏ sao?
"Cẩu độc thân không hiểu là phải rồi." Phó Cảnh Ngộ nhìn anh ta một cái, quay sang châm chọc.
Hôn chúc ngủ ngon qua điện thoại thì sao?
Phạm pháp à?
Cậu Quản được sao?
Nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!
/1829
|