Nói xong câu này, Lê Huệ Lan phát hiện, cô ta bị bà Phó và Phó Linh Lung cùng nhìn chằm chằm, ánh mắt của hai người, đều vô cùng lạnh nhạt.
Trong nháy mắt, cô ta đột nhiên cảm thấy, mình hình như nói sai gì rồi?
-
Giờ phút này,ở trong hậu trường, Diệp Phồn Tinh đang giúp thu dọn đồ đạc,chuyện thay đổi vai diễn cũng đã qua qua vài ngày, cô cũng đã điều chỉnh được tâm tình.
Hoạt động trong Trường học còn có rất nhiều, sau này còn rất nhiều cơ hội.
Mặc dù cô có chút không vui, nhưng hai ngày nay vẫn giúp Lâm Vi rất nhiều, hiện vừa biểu diễn kết thúc, nhiệm vụ của cô cũng hoàn thành.
Chẳng qua là, nhìn thấy mọi người diễn tốt như vậy, không có mình trong đó, khó tránh khỏi có chút mất mát.
"Tinh Tinh."
Diệp Phồn Tinh mới vừa từ hậu trường đi ra, liền bị Phó Linh Lung và bà Phó gọi lại.
Nhìn thấy hai người, cô hơi sửng sốt, gấp gáp chạy đến trước mặt bọn họ, "Sao hai người lại tới đây?"
Phó Linh Lung mỉm cười nói: "Ghé thăm em một chút, làm sao lại mặc ít như thế, có lạnh không?"
"Không lạnh." Diệp Phồn Tinh cười một tiếng, nhìn bộ dáng của bọn họ, chắc là đến xem Cố Vũ Trạch,cô vội vàng nói với Phó Linh Lung: "Cố Vũ Trạch ở bên trong, em đi gọi cậu ta."
Phó Linh Lung ngăn cô lại: "Không có việc gì, chị và mẹ chủ yếu là tới thăm em."
Phó Linh Lung nói vậy làm cho Diệp Phồn Tinh cảm thấy có chút lúng túng, "có ít chuyện xảy ra, cho nên em không biểu diễn nữa."
Nhớ tới ngày ấy, cô còn nói với Phó Linh Lung, cô sẽ diễn vai nữ chính, kết quả...
Chị ấy sẽ không cảm thấy cô đang nói dối đấy chứ?
Diệp Phồn Tinh nói xong, nhìn về phía Lê Huệ Lan đang đi theo bà Phó, lên tiếng chào hỏi, "Em chào cô."
Lê Huệ Lan nhìn thấy Diệp Phồn Tinh nói chuyện với Phó Linh Lung, đã sớm cảm thấy ngu người rồi.
Mẹ ơi, nhìn cảnh tượng này, Diệp Phồn Tinh có quan hệ rất không bình thường với hai người này!
Bà Phó nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, mang theo mấy phần nghiêm túc, nói: "Mới vừa rồi cô Lê nói con vì chuyện mang thai nên bị đổi vai, có phải như thế không."
Diệp Phồn Tinh gật đầu: "đúng ạ."
Bà Phó tỏ ra không vui, giọng nói mang theo sự lạnh lùng: "Sao con không nói chuyện con không có thai nói ra cho rõ ràng?"
Diệp Phồn Tinh cũng không mang thai, chẳng qua là bị đau dạ dày. Liền truyền ra loại tin tức này, làm cho người ta nghe mà không nhịn được?
Hơn nữa, coi như có mang thai thật thì đó cũng không phải là lý do mà cô bị nhằm được.
Diệp Phồn Tinh nhìn sang Lê Huệ Lan, không có ý định dấu giếm giúp cô ta,cô liền nói thật, "con đã từng giải thích rồi, nói con không có thai, nhưng mà cô Lê không tin con."
Lê Huệ Lan nghe xong, sắc mặt xấu hổ vô cùng, chột dạ thanh minh cho bản thân, "Diệp Phồn Tinh, không phải cô không tin em Chẳng qua mọi người đều nói như vậy, cô cũng là vì xem xét đến sức khỏe của em, mới đổi vai."
"Ý của cô là Tiểu Tinh nhà chúng tôi sai sao?" Bà Phó quắc mắt nhìn Lê Huệ Lan.
Lê Huệ Lan không biết nên nói như thế nào, hơn nữa, cô ta cho tới bây giờ chưa từng nghĩ, mình lại đắc tội với bà Phó, "Giáo sư Thẩm, tôi không biết bà quen biết em ấy..."
"Cô Lê, cái này là cô không đúng." Phó Linh Lung ở một bên nói: "cô làm giảng viên, mà lại không phân rõ trắng đen, lấy cơ hội của Tiểu Tinh nhà tôi cho người khác. Hơn nữa, tôi nhìn dáng vẻ của cô, hình như rất xem thường em dâu tôi vì em ấy đã kết hôn phải không?"
vừa rồi ở trên kia Lê Huệ Lan đánh giá Diệp Phồn Tinh thế nào, Phó Linh Lung cùng bà Phó đều nghe rõ ràng.
Nếu như hôm nay hai người họ không đến, sợ rằng cũng không biết, nguyên lai Diệp Phồn Tinh ở trường học, lại bị người ta bắt nạt như vậy.
Lê Huệ Lan nghe bọn họ mở miệng một tiếng "Tiểu Tinh nhà tôi",hai tiếng "em dâu" liền biết mình gây họa rồi!
Rõ ràng muốn ở trước mặt bà Phó biểu hiện tốt một chút, cô tả làm sao có thể nghĩ đến, lại làm khéo thành vụng.
Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!
Ps: lúc rảnh rỗi mọi người nhớ ghé qua ủng hộ truyện CHỈ LÀ RỜI XA EM THÔI, ANH ĐỪNG BUỒN nhé
Trong nháy mắt, cô ta đột nhiên cảm thấy, mình hình như nói sai gì rồi?
-
Giờ phút này,ở trong hậu trường, Diệp Phồn Tinh đang giúp thu dọn đồ đạc,chuyện thay đổi vai diễn cũng đã qua qua vài ngày, cô cũng đã điều chỉnh được tâm tình.
Hoạt động trong Trường học còn có rất nhiều, sau này còn rất nhiều cơ hội.
Mặc dù cô có chút không vui, nhưng hai ngày nay vẫn giúp Lâm Vi rất nhiều, hiện vừa biểu diễn kết thúc, nhiệm vụ của cô cũng hoàn thành.
Chẳng qua là, nhìn thấy mọi người diễn tốt như vậy, không có mình trong đó, khó tránh khỏi có chút mất mát.
"Tinh Tinh."
Diệp Phồn Tinh mới vừa từ hậu trường đi ra, liền bị Phó Linh Lung và bà Phó gọi lại.
Nhìn thấy hai người, cô hơi sửng sốt, gấp gáp chạy đến trước mặt bọn họ, "Sao hai người lại tới đây?"
Phó Linh Lung mỉm cười nói: "Ghé thăm em một chút, làm sao lại mặc ít như thế, có lạnh không?"
"Không lạnh." Diệp Phồn Tinh cười một tiếng, nhìn bộ dáng của bọn họ, chắc là đến xem Cố Vũ Trạch,cô vội vàng nói với Phó Linh Lung: "Cố Vũ Trạch ở bên trong, em đi gọi cậu ta."
Phó Linh Lung ngăn cô lại: "Không có việc gì, chị và mẹ chủ yếu là tới thăm em."
Phó Linh Lung nói vậy làm cho Diệp Phồn Tinh cảm thấy có chút lúng túng, "có ít chuyện xảy ra, cho nên em không biểu diễn nữa."
Nhớ tới ngày ấy, cô còn nói với Phó Linh Lung, cô sẽ diễn vai nữ chính, kết quả...
Chị ấy sẽ không cảm thấy cô đang nói dối đấy chứ?
Diệp Phồn Tinh nói xong, nhìn về phía Lê Huệ Lan đang đi theo bà Phó, lên tiếng chào hỏi, "Em chào cô."
Lê Huệ Lan nhìn thấy Diệp Phồn Tinh nói chuyện với Phó Linh Lung, đã sớm cảm thấy ngu người rồi.
Mẹ ơi, nhìn cảnh tượng này, Diệp Phồn Tinh có quan hệ rất không bình thường với hai người này!
Bà Phó nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, mang theo mấy phần nghiêm túc, nói: "Mới vừa rồi cô Lê nói con vì chuyện mang thai nên bị đổi vai, có phải như thế không."
Diệp Phồn Tinh gật đầu: "đúng ạ."
Bà Phó tỏ ra không vui, giọng nói mang theo sự lạnh lùng: "Sao con không nói chuyện con không có thai nói ra cho rõ ràng?"
Diệp Phồn Tinh cũng không mang thai, chẳng qua là bị đau dạ dày. Liền truyền ra loại tin tức này, làm cho người ta nghe mà không nhịn được?
Hơn nữa, coi như có mang thai thật thì đó cũng không phải là lý do mà cô bị nhằm được.
Diệp Phồn Tinh nhìn sang Lê Huệ Lan, không có ý định dấu giếm giúp cô ta,cô liền nói thật, "con đã từng giải thích rồi, nói con không có thai, nhưng mà cô Lê không tin con."
Lê Huệ Lan nghe xong, sắc mặt xấu hổ vô cùng, chột dạ thanh minh cho bản thân, "Diệp Phồn Tinh, không phải cô không tin em Chẳng qua mọi người đều nói như vậy, cô cũng là vì xem xét đến sức khỏe của em, mới đổi vai."
"Ý của cô là Tiểu Tinh nhà chúng tôi sai sao?" Bà Phó quắc mắt nhìn Lê Huệ Lan.
Lê Huệ Lan không biết nên nói như thế nào, hơn nữa, cô ta cho tới bây giờ chưa từng nghĩ, mình lại đắc tội với bà Phó, "Giáo sư Thẩm, tôi không biết bà quen biết em ấy..."
"Cô Lê, cái này là cô không đúng." Phó Linh Lung ở một bên nói: "cô làm giảng viên, mà lại không phân rõ trắng đen, lấy cơ hội của Tiểu Tinh nhà tôi cho người khác. Hơn nữa, tôi nhìn dáng vẻ của cô, hình như rất xem thường em dâu tôi vì em ấy đã kết hôn phải không?"
vừa rồi ở trên kia Lê Huệ Lan đánh giá Diệp Phồn Tinh thế nào, Phó Linh Lung cùng bà Phó đều nghe rõ ràng.
Nếu như hôm nay hai người họ không đến, sợ rằng cũng không biết, nguyên lai Diệp Phồn Tinh ở trường học, lại bị người ta bắt nạt như vậy.
Lê Huệ Lan nghe bọn họ mở miệng một tiếng "Tiểu Tinh nhà tôi",hai tiếng "em dâu" liền biết mình gây họa rồi!
Rõ ràng muốn ở trước mặt bà Phó biểu hiện tốt một chút, cô tả làm sao có thể nghĩ đến, lại làm khéo thành vụng.
Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!
Ps: lúc rảnh rỗi mọi người nhớ ghé qua ủng hộ truyện CHỈ LÀ RỜI XA EM THÔI, ANH ĐỪNG BUỒN nhé
/1829
|