Mỗi lần như thế này, Diệp Phồn Tinh chung quy sẽ khẩn trương, hôm nay như thế này còn bình thường.
Cô biết, Phó Cảnh Ngộ sẽ không làm tổn thương cô.
Buông xuống phòng bị, chủ động đáp lại nụ hôn của anh.
Đầu lưỡi cô ở trên môi anh liếm một cái, làm cho thân thể của Phó Cảnh Ngộ càng trở nên căng tức, anh thầm mắng yêu một câu:"đúng là yêu tinh đòi mạng"!
Kỷ Minh Viễn nói, thân thể của anh hồi phục rất nhanh, nhưng giờ phút này, anh lại cảm thấy có nhanh hơn nữa cũng chưa đủ.
Bởi vì anh thật sự rất muốn chiếm lấy thế chủ động, nghiền ép cô,điên cuồng xâm chiếm cô, muốn nhìn cô khóc lóc cầu xin anh...
Mà không phải là giống như bây giờ...
Diệp Phồn Tinh tim đập liên hồi, đỏ mặt, tay chân bủn rủn không còn sức kháng cự, luôn cảm thấy môi của anh như ngọn lửa thiêu đốt từng tấc đã tấc thịt trên người cô...
Nụ hôn này, cuồng nhiệt phóng túng,mãi đến khi nhịp hô hấp của cô khó khăn mới tạm thời dừng lại
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, có chút ngượng ngùng nói: "ông xã."
"Ừ?" Nghe được tiểu bảo bối gọi ông xã bằng cái giọng nũng nịu mềm như nước này, trong lòng Phó Cảnh Ngộ, không biết có bao nhiêu ngọt ngào.
Trả lời cô cần bao nhiêu dịu dàng thì sẽ dùng bấy nhiêu dịu dàng.
Diệp Phồn Tinh nói: "Nụ hôn của anh sao lại ngọt vậy?."
"..."
Phó Cảnh Ngộ trừng phạt cắn nhẹ lên vành tai của cô, "Đừng động đậy, anh sợ anh không khống chế được mà khiến ngày mai em không xuống khỏi giường được mất!."
Thú tính trong con người anh, một khi bị cô khơi ra, đến bản thân anh còn sợ. Đến lúc đó, cô có ở dưới thân anh cầu xin cũng không thể ngừng lại được.
Dù sao anh cũng là đàn ông, một người đàn ông có đời sống tình dục vô cùng bình thường!
Mỗi ngày ở trước mặt cô tỏ ra lãnh đạm, nhưng chỉ có anh tự biết, lúc anh ở bên cô, phải khắc chế bản thân có bao nhiêu khổ sở.
Diệp Phồn Tinh anh, cảm giác lòng của mình nhảy bùm bụp.
Bên ngoài bây giờ lạnh như vậy, nhưng nhiệt độ trong phòng bây giờ lại nóng bỏng kịch liệt, hai người ra một thân mồ hôi ướt nhẹt...
Không biết từ khi nào, da thịt mang theo chút mát lạnh ép chặt lên ngực cô…
Một dòng điện cao áp từ ngực truyền đi khắp toàn thân.
Cô khẽ thở gấp một tiếng, nhìn anh, trong mắt lấp lánh vẻ mơ màng động tình, đôi môi đỏ mọng vừa bị hôn càng thêm mê người. Anh cúi đầu hôn cô, không cuồng dại như ban đầu, đôi môi dịu dàng, nhẹ nhàng chậm rãi dung nạp cô, che chở cho cô.
Bàn tay anh di chuyển khắp người cô, men theo từng bộ phận anh quen thuộc, từ từ dời qua hai má, vành tai, chiếc cổ nhỏ, rồi đến ngực…
Anh mỗi lần đều như thế, khiến người ta cảm thấy không phải nhu cầu sinh lý, không phải phát tiết dục vọng, mà là một loại khát vọng hòa quyện giữa yêu và dục.
Vì vậy, trong sự âu yếm của anh, thân thể cô không cách nào kháng cự được nữa, vì anh mà rùng mình, run rẩy.
Mỗi một vị trí ngón tay anh lướt qua, đều trở nên tràn ngập chờ mong…
Đội quân cuồng thịt đâu rồi vào điểm danh đầu tháng xem nào!
Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa trước khi ăn thịt ở chương sau nhé!
Cô biết, Phó Cảnh Ngộ sẽ không làm tổn thương cô.
Buông xuống phòng bị, chủ động đáp lại nụ hôn của anh.
Đầu lưỡi cô ở trên môi anh liếm một cái, làm cho thân thể của Phó Cảnh Ngộ càng trở nên căng tức, anh thầm mắng yêu một câu:"đúng là yêu tinh đòi mạng"!
Kỷ Minh Viễn nói, thân thể của anh hồi phục rất nhanh, nhưng giờ phút này, anh lại cảm thấy có nhanh hơn nữa cũng chưa đủ.
Bởi vì anh thật sự rất muốn chiếm lấy thế chủ động, nghiền ép cô,điên cuồng xâm chiếm cô, muốn nhìn cô khóc lóc cầu xin anh...
Mà không phải là giống như bây giờ...
Diệp Phồn Tinh tim đập liên hồi, đỏ mặt, tay chân bủn rủn không còn sức kháng cự, luôn cảm thấy môi của anh như ngọn lửa thiêu đốt từng tấc đã tấc thịt trên người cô...
Nụ hôn này, cuồng nhiệt phóng túng,mãi đến khi nhịp hô hấp của cô khó khăn mới tạm thời dừng lại
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, có chút ngượng ngùng nói: "ông xã."
"Ừ?" Nghe được tiểu bảo bối gọi ông xã bằng cái giọng nũng nịu mềm như nước này, trong lòng Phó Cảnh Ngộ, không biết có bao nhiêu ngọt ngào.
Trả lời cô cần bao nhiêu dịu dàng thì sẽ dùng bấy nhiêu dịu dàng.
Diệp Phồn Tinh nói: "Nụ hôn của anh sao lại ngọt vậy?."
"..."
Phó Cảnh Ngộ trừng phạt cắn nhẹ lên vành tai của cô, "Đừng động đậy, anh sợ anh không khống chế được mà khiến ngày mai em không xuống khỏi giường được mất!."
Thú tính trong con người anh, một khi bị cô khơi ra, đến bản thân anh còn sợ. Đến lúc đó, cô có ở dưới thân anh cầu xin cũng không thể ngừng lại được.
Dù sao anh cũng là đàn ông, một người đàn ông có đời sống tình dục vô cùng bình thường!
Mỗi ngày ở trước mặt cô tỏ ra lãnh đạm, nhưng chỉ có anh tự biết, lúc anh ở bên cô, phải khắc chế bản thân có bao nhiêu khổ sở.
Diệp Phồn Tinh anh, cảm giác lòng của mình nhảy bùm bụp.
Bên ngoài bây giờ lạnh như vậy, nhưng nhiệt độ trong phòng bây giờ lại nóng bỏng kịch liệt, hai người ra một thân mồ hôi ướt nhẹt...
Không biết từ khi nào, da thịt mang theo chút mát lạnh ép chặt lên ngực cô…
Một dòng điện cao áp từ ngực truyền đi khắp toàn thân.
Cô khẽ thở gấp một tiếng, nhìn anh, trong mắt lấp lánh vẻ mơ màng động tình, đôi môi đỏ mọng vừa bị hôn càng thêm mê người. Anh cúi đầu hôn cô, không cuồng dại như ban đầu, đôi môi dịu dàng, nhẹ nhàng chậm rãi dung nạp cô, che chở cho cô.
Bàn tay anh di chuyển khắp người cô, men theo từng bộ phận anh quen thuộc, từ từ dời qua hai má, vành tai, chiếc cổ nhỏ, rồi đến ngực…
Anh mỗi lần đều như thế, khiến người ta cảm thấy không phải nhu cầu sinh lý, không phải phát tiết dục vọng, mà là một loại khát vọng hòa quyện giữa yêu và dục.
Vì vậy, trong sự âu yếm của anh, thân thể cô không cách nào kháng cự được nữa, vì anh mà rùng mình, run rẩy.
Mỗi một vị trí ngón tay anh lướt qua, đều trở nên tràn ngập chờ mong…
Đội quân cuồng thịt đâu rồi vào điểm danh đầu tháng xem nào!
Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa trước khi ăn thịt ở chương sau nhé!
/1829
|