Nghe cô hỏi, anh vẫn bình tĩnh trả lời: "Bọn họ gần đây vất vả, nên khen thưởng là phải."
Anh sẽ không thừa nhận, là bởi vì Diệp Phồn Tinh ra sách, nhất thời quá kích động, nên mới bao toàn bộ nhân viên công ty ăn cơm.
Diệp Phồn Tinh cười nói: "Không phải là bởi vì em ra sách,nên anh mới cao hứng như thế đấy chứ?"
"..." Phó Cảnh Ngộ nhìn cô một cái, phát hiện cô rất thông minh, chuyện gì liếc mắt qua liền có thể nhìn thấu.
"Không phải." Anh cự tuyệt giống như không phải thật.
Diệp Phồn Tinh quả thật không chịu nổi cái tính kiêu ngạo này của anh, "Anh có thể đừng nói dối lòng mình như vậy có được không, mở miệng thừa nhận một câu thì chết à?"
Cô chẳng thích gì ngoài thích nghe Phó Cảnh Ngộ khen mình. Mỗi ngày có khen một trăm lần cũng sẽ không cảm thấy chán.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, đột nhiên có thâm ý khác nói: "em biết anh thích khen em nhất lúc nào mà?"
Diệp Phồn Tinh nhìn cái bộ dáng nghiêm túc này của anh, nhớ tới những lúc anh mở miệng khen cô, đều là...
Khặc!
Tưởng Sâm thấy Diệp Phồn Tinh không nói lời nào, rất là tò mò, hỏi: " Anh Phó khen cô lúc nào vậy?"
Anh ta cũng muốn Phó Cảnh Ngộ khen mình cho nên hỏi thăm chút kinh nghiệm!
Mình mỗi ngày ở trước mặt anh Phó làm trâu làm ngựa, cũng không nghe thấy nửa câu khen ngợi, Tiểu Tưởng bé bỏng cũng muốn được khen!
Phó Cảnh Ngộ liếc Tưởng Sâm một cái, không hiểu tên trợ lý kì đà này muốn xem náo nhiệt gì.
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Tưởng Sâm cực kỳ hiếu kỳ, xấu hổ nói: "Trên giường."
"..."
Xin lỗi, quấy rầy rồi!
Lúc đầu Tưởng Sâm còn muốn được Phó Cảnh Ngộ khích lệ nhưng bây giờ cảm giác hình như mình lên sai xe rồi.
Thần tượng Phó Cảnh Ngộ của anh ta càng ngày càng không đứng đắn!
Lúc đàn ông tụ đều sẽ nói vài chuyện giường chiếu hay về phụ nữ gì đó, phải biết lúc trước người khác nói gì, Phó Cảnh Ngộ đều chưa bao giờ tham dự vào những chuyện như này.
Không nghĩ tới vừa mới kết hôn với Diệp Phồn Tinh mấy tháng,lại trở nên không đứng đắn như vậy.
Thật là quá đáng sợ!
-
Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ trở lại Phó gia, Phó Linh Lung cùng bà Phó đều ở nhà, nghe nói bọn họ trở về, bà Phó từ trong phòng bếp đi ra, một mặt mừng rỡ, "hai đứa về rồi à."
Có thể thấy Diệp Phồn Tinh ra sách làm cho người nhà cao hứng biết bao nhiêu.
Dù sao cả nhà cũng chỉ có cô được in sách như vậy
"Mẹ." Diệp Phồn Tinh lễ phép lên tiếng chào hỏi.
Diệp Phồn Tinh và Phó Cảnh Ngộ trừ ngày nghỉ, đều ở biệt thự của vườn hoa Giang Phủ, lần trước trở về, một cái chớp mắt ấy, lại là một tuần lễ không thấy.
Bà Phó cười một tiếng, "Nhanh ngồi xuống đi, đừng đứng đó nữa."
Tưởng Sâm đứng ở sau lưng Phó Cảnh Ngộ, nhìn lấy bà Phó mày mày rạng rỡ tươi cười với Diệp Phồn Tinh, không nhịn được cười một tiếng.
Lúc trước Diệp Phồn Tinh mới tới, Tưởng Sâm còn đang lo lắng, Diệp Phồn Tinh gia cảnh không tốt, tuổi tác lại còn nhỏ, một cô bé cái gì cũng không hiểu liệu có gây phiền toái ở Phó gia hay không, sau đó phát hiện, là anh ta đã suy nghĩ nhiều.
Diệp Phồn Tinh chẳng những không làm bọn họ tức giận, hơn nữa còn làm cho người trong nhà đều rất vui vẻ.
Tưởng Sâm đưa Phó Cảnh Ngộ đẩy tới phòng khách, Diệp Phồn Tinh đi theo sau, ở bên cạnh Phó Cảnh Ngộ ngồi xuống, phát hiện sách của cô để ở trên mặt bàn.
Cô cầm sách tới,đưa cho Phó Cảnh Ngộ, "Ông xã! "
Trên thực tế bọn họ hôm nay qua đây chính là để lấy lại sách.
Tối hôm qua Phó Cảnh Ngộ bởi vì không còn quyển sách nào mà hậm hực cả một đêm.
Giờ phút này, nhìn lấy Diệp Phồn Tinh đưa sách tới, Phó Cảnh Ngộ nhanh chóng nhận lấy.
Phó Linh Lung ở bên cạnh nói: "Tiểu Tinh, không nhìn ra, em lại viết truyện hay như vậy, chị cày sách của em cả đêm hôm qua luôn đấy!."
Nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé mọi người!
Anh sẽ không thừa nhận, là bởi vì Diệp Phồn Tinh ra sách, nhất thời quá kích động, nên mới bao toàn bộ nhân viên công ty ăn cơm.
Diệp Phồn Tinh cười nói: "Không phải là bởi vì em ra sách,nên anh mới cao hứng như thế đấy chứ?"
"..." Phó Cảnh Ngộ nhìn cô một cái, phát hiện cô rất thông minh, chuyện gì liếc mắt qua liền có thể nhìn thấu.
"Không phải." Anh cự tuyệt giống như không phải thật.
Diệp Phồn Tinh quả thật không chịu nổi cái tính kiêu ngạo này của anh, "Anh có thể đừng nói dối lòng mình như vậy có được không, mở miệng thừa nhận một câu thì chết à?"
Cô chẳng thích gì ngoài thích nghe Phó Cảnh Ngộ khen mình. Mỗi ngày có khen một trăm lần cũng sẽ không cảm thấy chán.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, đột nhiên có thâm ý khác nói: "em biết anh thích khen em nhất lúc nào mà?"
Diệp Phồn Tinh nhìn cái bộ dáng nghiêm túc này của anh, nhớ tới những lúc anh mở miệng khen cô, đều là...
Khặc!
Tưởng Sâm thấy Diệp Phồn Tinh không nói lời nào, rất là tò mò, hỏi: " Anh Phó khen cô lúc nào vậy?"
Anh ta cũng muốn Phó Cảnh Ngộ khen mình cho nên hỏi thăm chút kinh nghiệm!
Mình mỗi ngày ở trước mặt anh Phó làm trâu làm ngựa, cũng không nghe thấy nửa câu khen ngợi, Tiểu Tưởng bé bỏng cũng muốn được khen!
Phó Cảnh Ngộ liếc Tưởng Sâm một cái, không hiểu tên trợ lý kì đà này muốn xem náo nhiệt gì.
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Tưởng Sâm cực kỳ hiếu kỳ, xấu hổ nói: "Trên giường."
"..."
Xin lỗi, quấy rầy rồi!
Lúc đầu Tưởng Sâm còn muốn được Phó Cảnh Ngộ khích lệ nhưng bây giờ cảm giác hình như mình lên sai xe rồi.
Thần tượng Phó Cảnh Ngộ của anh ta càng ngày càng không đứng đắn!
Lúc đàn ông tụ đều sẽ nói vài chuyện giường chiếu hay về phụ nữ gì đó, phải biết lúc trước người khác nói gì, Phó Cảnh Ngộ đều chưa bao giờ tham dự vào những chuyện như này.
Không nghĩ tới vừa mới kết hôn với Diệp Phồn Tinh mấy tháng,lại trở nên không đứng đắn như vậy.
Thật là quá đáng sợ!
-
Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ trở lại Phó gia, Phó Linh Lung cùng bà Phó đều ở nhà, nghe nói bọn họ trở về, bà Phó từ trong phòng bếp đi ra, một mặt mừng rỡ, "hai đứa về rồi à."
Có thể thấy Diệp Phồn Tinh ra sách làm cho người nhà cao hứng biết bao nhiêu.
Dù sao cả nhà cũng chỉ có cô được in sách như vậy
"Mẹ." Diệp Phồn Tinh lễ phép lên tiếng chào hỏi.
Diệp Phồn Tinh và Phó Cảnh Ngộ trừ ngày nghỉ, đều ở biệt thự của vườn hoa Giang Phủ, lần trước trở về, một cái chớp mắt ấy, lại là một tuần lễ không thấy.
Bà Phó cười một tiếng, "Nhanh ngồi xuống đi, đừng đứng đó nữa."
Tưởng Sâm đứng ở sau lưng Phó Cảnh Ngộ, nhìn lấy bà Phó mày mày rạng rỡ tươi cười với Diệp Phồn Tinh, không nhịn được cười một tiếng.
Lúc trước Diệp Phồn Tinh mới tới, Tưởng Sâm còn đang lo lắng, Diệp Phồn Tinh gia cảnh không tốt, tuổi tác lại còn nhỏ, một cô bé cái gì cũng không hiểu liệu có gây phiền toái ở Phó gia hay không, sau đó phát hiện, là anh ta đã suy nghĩ nhiều.
Diệp Phồn Tinh chẳng những không làm bọn họ tức giận, hơn nữa còn làm cho người trong nhà đều rất vui vẻ.
Tưởng Sâm đưa Phó Cảnh Ngộ đẩy tới phòng khách, Diệp Phồn Tinh đi theo sau, ở bên cạnh Phó Cảnh Ngộ ngồi xuống, phát hiện sách của cô để ở trên mặt bàn.
Cô cầm sách tới,đưa cho Phó Cảnh Ngộ, "Ông xã! "
Trên thực tế bọn họ hôm nay qua đây chính là để lấy lại sách.
Tối hôm qua Phó Cảnh Ngộ bởi vì không còn quyển sách nào mà hậm hực cả một đêm.
Giờ phút này, nhìn lấy Diệp Phồn Tinh đưa sách tới, Phó Cảnh Ngộ nhanh chóng nhận lấy.
Phó Linh Lung ở bên cạnh nói: "Tiểu Tinh, không nhìn ra, em lại viết truyện hay như vậy, chị cày sách của em cả đêm hôm qua luôn đấy!."
Nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé mọi người!
/1829
|