Diệp Phồn Tinh gật gật đầu, "Người có tiền chính là tuỳ hứng như vậy đấy."
Trên thực tế đến bây giờ, cô đều không có lý giải, Phó gia rốt cuộc có bao nhiêu tiền, giàu đến mức nào.
Ngay từ đầu liền cho rằng cùng lắm cũng chỉ tầm như Triệu gia thôi.
Khả năng cũng cũng chỉ như vậy.
Dù sao ở trong mắt cô, chỉ cần trong nhà có công ty, thì đều tính là có tiền.
Nhưng mà sau đó cô lại phát hiện, hình như không phải như vậy.
Nghèo khó hạn chế trí tưởng tượng của cô.
-
Tan làm, Tô Tề và Diệp Phồn Tinh cùng đi ra ngoài ăn bữa cơm, Phó Cảnh Ngộ buổi tối có xã giao nên không về ăn tối cùng cô được.
Cô và Tô Tề cũng đã quen biết một thời gian dài, nhưng mà ngay mời bữa cơm cũng không có, hiện tại làm việc với nhau rồi, mời Tô Tề ăn bữa cơm, là điều nên làm.
Thuận tiện còn có thể để cho Tô Tề nói một chút chuyện công việc cho cô nghe.
Tô Tề biết khá nhiều, Diệp Phồn Tinh phát hiện, cùng anh ta trao đổi một lúc còn hơn ngồi đọc sách lý thuyết về mảnh này cả ngày.
Tô Lâm Hoan và Khuất Ngọc Thanh hôm nay cũng tới dùng cơm.
Hai người sau khi vào cửa, liền thấy Diệp Phồn Tinh cùng một người đàn ông ở nơi đó.
Tô Tề mặt mũi không tồi, dù gì anh ta cũng là tinh anh của tập đoàn Phó thị, coi như dáng dấp cũng khá ưa nhìn.
Khuất Ngọc Thanh thoáng cái liền phát hiện, kéo cánh tay của Tô Lâm Hoan lại, "cậu nhìn đây không phải là Diệp Phồn Tinh sao? Cô ta sao lại ở nơi này cùng người đàn ông khác hẹn hò."
"..." Tô Lâm Hoan nhìn một cái, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh nói chuyện với Tô Tề, hai người nói cực kỳ náo nhiệt.
Ban đầu khi mình nói ghép bỏ bộ dáng hiện tại của Phó Cảnh Ngộ, Diệp Phồn Tinh còn tỏ ra khinh bỉ mình.
Trên thực tế hiện tại, Diệp Phồn Tinh cũng bắt đầu ghét bỏ Phó Cảnh Ngộ rồi hả?
Có thể không phải sao!
Có người phụ nữ nào, lại nguyện ý cùng một người đàn ông ngồi trên xe lăn sống hết đời?
Nhìn thấy Diệp Phồn Tinh rốt cuộc khai khiếu, Tô Lâm Hoan rất vui vẻ yên tâm, nói với Khuất Ngọc Thanh: "Chúng ta đi ăn cơm đi."
Ý là đừng để cho Khuất Ngọc Thanh quản chuyện của người ta ngoại tình.
Khuất Ngọc Thanhlà một người thẳng tính: "Dựa vào cái gì mà mặc kệ? Cô ta đã lấy anh Cảnh Ngộ rồi, vẫn còn ở nơi này cùng người khác dây dưa không rõ! làm sao mình có thể để yên được."
"Ngọc Thanh." Tô Lâm Hoan nói: "cậu phá đám người khác như vậy không tốt lắm."
"Mình chính là không nhìn được loại phụ nữ dâm đãng lẳng lơ như vậy đã gả cho anh mình rồi mà còn không biết trân trọng. Anh Cảnh Ngộ ban đầu là của cậu cơ mà!"
Khuất Ngọc Thanh phừng phừng lửa giận, cầm điện thoại di động, chụp hai tấm hình.
Tô Lâm Hoan nhìn thấy Khuất Ngọc Thanh như thế, có chút bất đắc dĩ.
Hai người tìm một vị trí ngồi xuống, Tô Lâm Hoan gọi thức ăn, nhân viên phục vụ đi tới, nhìn thấy Tô Lâm Hoan, có chút ngoài ý muốn nói: "Ồ,cô Tô, đã lâu không gặp."
Tô Lâm Hoan vô cùng xinh đẹp, lại dịu dàng ưu nhã, đi qua rất nhiều tiệm, nhân viên phục vụ thấy cô ta một lần liền nhớ kỹ.
Mặc dù đối phương chỉ là người phục vụ, nhưng Tô Lâm Hoan thái độ lại rất lịch sự, ngẩng mặt lên mỉm cười một cái.
Nhân viên phục vụ nói: "cô đã lâu rồi không tới! Đúng rồi, hôm nay anh Phó cũng đang dùng cơm ở đây."
Lúc trước Tô Lâm Hoan là vị hôn thê của Phó Cảnh Ngộ, rất nhiều người đều biết.
Dù là hiện tại mọi người biết Phó Cảnh Ngộ đã kết hôn, cũng vẫn là không nhịn được đem Tô Lâm Hoan cùng Phó Cảnh Ngộ liên hệ với nhau.
Nghe được Phó Cảnh Ngộ ở đây, Tô Lâm Hoan ngẩn người, sắc mặt có chút khó coi.
Cô ta ghét nhất thứ người cứ gán ghép cô ta cùng Phó Cảnh Ngộ với nhau.
Mình cùng Phó Cảnh Ngộ đã sớm không còn quan hệ gì, cô ta không muốn có chút dính líu nào với anh.
Cô ta không lên tiếng, ngược lại là bên cạnh Khuất Ngọc Thanh, nghe nói Phó Cảnh Ngộ ở đây, lập tức hứng thú, "Thật sao? Trùng hợp như vậy?"
"Đúng vậy! Cùng mấy vị tổn giám đốc ở trong kia." Nhân viên phục vụ thấy đều là người quen, cũng không có giấu giếm.
Thanh não tàn định làm gì, mọi người thử đoán xem nào!
Trên thực tế đến bây giờ, cô đều không có lý giải, Phó gia rốt cuộc có bao nhiêu tiền, giàu đến mức nào.
Ngay từ đầu liền cho rằng cùng lắm cũng chỉ tầm như Triệu gia thôi.
Khả năng cũng cũng chỉ như vậy.
Dù sao ở trong mắt cô, chỉ cần trong nhà có công ty, thì đều tính là có tiền.
Nhưng mà sau đó cô lại phát hiện, hình như không phải như vậy.
Nghèo khó hạn chế trí tưởng tượng của cô.
-
Tan làm, Tô Tề và Diệp Phồn Tinh cùng đi ra ngoài ăn bữa cơm, Phó Cảnh Ngộ buổi tối có xã giao nên không về ăn tối cùng cô được.
Cô và Tô Tề cũng đã quen biết một thời gian dài, nhưng mà ngay mời bữa cơm cũng không có, hiện tại làm việc với nhau rồi, mời Tô Tề ăn bữa cơm, là điều nên làm.
Thuận tiện còn có thể để cho Tô Tề nói một chút chuyện công việc cho cô nghe.
Tô Tề biết khá nhiều, Diệp Phồn Tinh phát hiện, cùng anh ta trao đổi một lúc còn hơn ngồi đọc sách lý thuyết về mảnh này cả ngày.
Tô Lâm Hoan và Khuất Ngọc Thanh hôm nay cũng tới dùng cơm.
Hai người sau khi vào cửa, liền thấy Diệp Phồn Tinh cùng một người đàn ông ở nơi đó.
Tô Tề mặt mũi không tồi, dù gì anh ta cũng là tinh anh của tập đoàn Phó thị, coi như dáng dấp cũng khá ưa nhìn.
Khuất Ngọc Thanh thoáng cái liền phát hiện, kéo cánh tay của Tô Lâm Hoan lại, "cậu nhìn đây không phải là Diệp Phồn Tinh sao? Cô ta sao lại ở nơi này cùng người đàn ông khác hẹn hò."
"..." Tô Lâm Hoan nhìn một cái, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh nói chuyện với Tô Tề, hai người nói cực kỳ náo nhiệt.
Ban đầu khi mình nói ghép bỏ bộ dáng hiện tại của Phó Cảnh Ngộ, Diệp Phồn Tinh còn tỏ ra khinh bỉ mình.
Trên thực tế hiện tại, Diệp Phồn Tinh cũng bắt đầu ghét bỏ Phó Cảnh Ngộ rồi hả?
Có thể không phải sao!
Có người phụ nữ nào, lại nguyện ý cùng một người đàn ông ngồi trên xe lăn sống hết đời?
Nhìn thấy Diệp Phồn Tinh rốt cuộc khai khiếu, Tô Lâm Hoan rất vui vẻ yên tâm, nói với Khuất Ngọc Thanh: "Chúng ta đi ăn cơm đi."
Ý là đừng để cho Khuất Ngọc Thanh quản chuyện của người ta ngoại tình.
Khuất Ngọc Thanhlà một người thẳng tính: "Dựa vào cái gì mà mặc kệ? Cô ta đã lấy anh Cảnh Ngộ rồi, vẫn còn ở nơi này cùng người khác dây dưa không rõ! làm sao mình có thể để yên được."
"Ngọc Thanh." Tô Lâm Hoan nói: "cậu phá đám người khác như vậy không tốt lắm."
"Mình chính là không nhìn được loại phụ nữ dâm đãng lẳng lơ như vậy đã gả cho anh mình rồi mà còn không biết trân trọng. Anh Cảnh Ngộ ban đầu là của cậu cơ mà!"
Khuất Ngọc Thanh phừng phừng lửa giận, cầm điện thoại di động, chụp hai tấm hình.
Tô Lâm Hoan nhìn thấy Khuất Ngọc Thanh như thế, có chút bất đắc dĩ.
Hai người tìm một vị trí ngồi xuống, Tô Lâm Hoan gọi thức ăn, nhân viên phục vụ đi tới, nhìn thấy Tô Lâm Hoan, có chút ngoài ý muốn nói: "Ồ,cô Tô, đã lâu không gặp."
Tô Lâm Hoan vô cùng xinh đẹp, lại dịu dàng ưu nhã, đi qua rất nhiều tiệm, nhân viên phục vụ thấy cô ta một lần liền nhớ kỹ.
Mặc dù đối phương chỉ là người phục vụ, nhưng Tô Lâm Hoan thái độ lại rất lịch sự, ngẩng mặt lên mỉm cười một cái.
Nhân viên phục vụ nói: "cô đã lâu rồi không tới! Đúng rồi, hôm nay anh Phó cũng đang dùng cơm ở đây."
Lúc trước Tô Lâm Hoan là vị hôn thê của Phó Cảnh Ngộ, rất nhiều người đều biết.
Dù là hiện tại mọi người biết Phó Cảnh Ngộ đã kết hôn, cũng vẫn là không nhịn được đem Tô Lâm Hoan cùng Phó Cảnh Ngộ liên hệ với nhau.
Nghe được Phó Cảnh Ngộ ở đây, Tô Lâm Hoan ngẩn người, sắc mặt có chút khó coi.
Cô ta ghét nhất thứ người cứ gán ghép cô ta cùng Phó Cảnh Ngộ với nhau.
Mình cùng Phó Cảnh Ngộ đã sớm không còn quan hệ gì, cô ta không muốn có chút dính líu nào với anh.
Cô ta không lên tiếng, ngược lại là bên cạnh Khuất Ngọc Thanh, nghe nói Phó Cảnh Ngộ ở đây, lập tức hứng thú, "Thật sao? Trùng hợp như vậy?"
"Đúng vậy! Cùng mấy vị tổn giám đốc ở trong kia." Nhân viên phục vụ thấy đều là người quen, cũng không có giấu giếm.
Thanh não tàn định làm gì, mọi người thử đoán xem nào!
/1829
|