Diệp Phồn Tinh ngồi ở bên cạnh, nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, phát hiện anh đang nhìn mình cằm chằm, hỏi: "anh sao thế?"
"Nhìn qua em và cậu ta quan hệ rất tốt."
"Đương nhiên rồi." Diệp Phồn Tinh nói: "Tô Tề hiểu biết rộng, mỗi lần nói chuyện với anh ta, em cảm giác như mình học được rất nhiều thứ. Hơn nữa hiện tại anh ta cũng coi như là cấp trên của em rồi, dù sao phải tạo quan hệ tốt với cấp trên chứ."
"..." Phó Cảnh Ngộ nhìn cô,thâm trầm nói"không nhìn ra đấy, anh còn đang lo em ngày đầu tiên đi làm có gặp phải chuyện gì không, không ngờ em còn biết móc nối quan hệ với cấp trên?"
Diệp Phồn Tinh nhìn sang Phó Cảnh Ngộ, đột nhiên cảm thấy ngữ khí của anh ê ẩm mang theo vị chua chua, cô cười nói, " không phải là anh lại ăn giấm rồi đấy chứ? sao lại Bá đạo như vậy?"
"Ai ăn giấm chứ." Phó Cảnh Ngộ cố tỏ ra nghiêm túc, anh là loại người động tý là ăn giấm sao?
Ps: Ngộ có bao giờ ăn giấm đâu, Ngộ chỉ sản xuất giấm để bán thôi!
Diệp Phồn Tinh đột nhiên dính sang ôm lấy anh, âm thanh mềm nhũn, "chồng ơi, anh đáng yêu quá đi mất!"
Chân mày Phó Cảnh Ngộ run lên, ở ngay trước mặt Tưởng Sâm, mà cô dám!
"Buông ra đi." Phó Cảnh Ngộ cao lãnh nói.
Anh cho tới bây giờ đều chỉ thân mật với Diệp Phồn Tinh lúc chỉ có hai người, trước mặt người ngoài đều là bộ dáng vô cùng nghiêm chỉnh.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy anh như vậy, cố ý ôm anh chặt hơn, "Không muốn, em cứ ôm chồng em đấy, sao nào?"
Tưởng Sâm ngồi ở ghế trước, nội tâm gào thét: ai cho tôi làm người lương thiện, tôi muốn làm người lương thiện..., "Tôi không thấy gì đâu, hai người cứ tự nhiên."
"..."
Về đến nhà, Diệp Phồn Tinh rất cơ trí, trốn vào trong phòng tắm.
Cô cầm điện thoại, ngồi ở trong nhà vệ sinh không dám ló mặt ra.
Phó Cảnh Ngộ ở ngoài cửa nói: "Diệp Phồn Tinh, em ra đây."
Mặc dù ngữ khí của anh không hung dữ, nhưng mà Diệp Phồn Tinh nghe thấy anh gọi tên của mình, liền kinh sợ đến run lẩy bẩy.
"..." Cô không lên tiếng, lúc này đi ra ngoài, sẽ chết chắc, chết vì bị ăn thịt không nhả xương.
Phó Cảnh Ngộ ngồi ở ngoài cửa, " không phải em định cả đêm ở bên trong đó đấy chứ?"
Hình như cũng không phải là không thể!
Diệp Phồn Tinh chính xác đang nghĩ cả đêm nay sẽ trốn ở trong này.
Trọng điểm là cô mới vừa ở trên xe chêu chọc cả anh và thằng "em trai " của anh rồi.
Đây không phải là tự tìm đường chết sao?
Diệp Phồn Tinh im lìm ẩn núp, một lát sau, đột nhiên phát hiện bên ngoài không có động tĩnh.
Cô len lén mở cửa, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ đang ngồi ở chỗ đó, anh mặc áo sơ mi trắng, cúi đầu xem gì đó ở máy tính bảng.
Cô vừa ló mặt ra anh đã phát hiện ra cô, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói: " tối nay em cứ ngủ ở bên trong đó đi, đừng đi ra đây nữa."
Anh lãnh đạm bình tĩnh cực kì.
Diệp Phồn Tinh tỏ vẻ ăn năn nói, "em sai rồi, lần sau em không dám nữa."
Chẳng qua có lúc, nhìn thấy bộ dạng đứng đắn đó của anh, cô quả thực không nhịn được!
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô một cái, "Qua đây."
Ánh mắt nguy hiểm này của Phó Cảnh Ngộ, làm cho Diệp Phồn Tinh rất chột dạ, "thôi... đêm nay em ngủ ở phòng tắm cũng được."
Nói xong cô lại chui tụt vào.
Phó Cảnh Ngộ: "..."
Anh xem sách một lúc, thấy Diệp Phồn Tinh thật sự không có đi ra, trực tiếp đi đến phòng tắm.
Nhìn thấy Diệp Phồn Tinh nằm trong bồn tắm, lấy khăn tắm che kín người, thật sự đã ngủ say mất rồi.
Nhìn thấy cô như vậy, anh không nhịn được cười một tiếng, chẳng lẽ ở trong mắt cô, anh đáng sợ như vậy sao?
Ps: Anh có đáng sợ đâu, lần nào cũng ăn sạch sẽ con gái nhà người ta không nhả xương, làm gì mà con bé nó chẳng sợ.
Hay là cô thật sự cho rằng cô trốn trong bồn tắm thì sẽ an toàn?
Phó Cảnh Ngộ đi về phía Diệp Phồn Tinh, trực tiếp ôm cô từ trong bồn tắm ra.
Đây là lần đầu tiên Phó Cảnh Ngộ ôm cô như vậy, Diệp Phồn Tinh ngủ rất say, sợ bị ngã, theo bản năng ôm cổ của anh.
Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!
"Nhìn qua em và cậu ta quan hệ rất tốt."
"Đương nhiên rồi." Diệp Phồn Tinh nói: "Tô Tề hiểu biết rộng, mỗi lần nói chuyện với anh ta, em cảm giác như mình học được rất nhiều thứ. Hơn nữa hiện tại anh ta cũng coi như là cấp trên của em rồi, dù sao phải tạo quan hệ tốt với cấp trên chứ."
"..." Phó Cảnh Ngộ nhìn cô,thâm trầm nói"không nhìn ra đấy, anh còn đang lo em ngày đầu tiên đi làm có gặp phải chuyện gì không, không ngờ em còn biết móc nối quan hệ với cấp trên?"
Diệp Phồn Tinh nhìn sang Phó Cảnh Ngộ, đột nhiên cảm thấy ngữ khí của anh ê ẩm mang theo vị chua chua, cô cười nói, " không phải là anh lại ăn giấm rồi đấy chứ? sao lại Bá đạo như vậy?"
"Ai ăn giấm chứ." Phó Cảnh Ngộ cố tỏ ra nghiêm túc, anh là loại người động tý là ăn giấm sao?
Ps: Ngộ có bao giờ ăn giấm đâu, Ngộ chỉ sản xuất giấm để bán thôi!
Diệp Phồn Tinh đột nhiên dính sang ôm lấy anh, âm thanh mềm nhũn, "chồng ơi, anh đáng yêu quá đi mất!"
Chân mày Phó Cảnh Ngộ run lên, ở ngay trước mặt Tưởng Sâm, mà cô dám!
"Buông ra đi." Phó Cảnh Ngộ cao lãnh nói.
Anh cho tới bây giờ đều chỉ thân mật với Diệp Phồn Tinh lúc chỉ có hai người, trước mặt người ngoài đều là bộ dáng vô cùng nghiêm chỉnh.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy anh như vậy, cố ý ôm anh chặt hơn, "Không muốn, em cứ ôm chồng em đấy, sao nào?"
Tưởng Sâm ngồi ở ghế trước, nội tâm gào thét: ai cho tôi làm người lương thiện, tôi muốn làm người lương thiện..., "Tôi không thấy gì đâu, hai người cứ tự nhiên."
"..."
Về đến nhà, Diệp Phồn Tinh rất cơ trí, trốn vào trong phòng tắm.
Cô cầm điện thoại, ngồi ở trong nhà vệ sinh không dám ló mặt ra.
Phó Cảnh Ngộ ở ngoài cửa nói: "Diệp Phồn Tinh, em ra đây."
Mặc dù ngữ khí của anh không hung dữ, nhưng mà Diệp Phồn Tinh nghe thấy anh gọi tên của mình, liền kinh sợ đến run lẩy bẩy.
"..." Cô không lên tiếng, lúc này đi ra ngoài, sẽ chết chắc, chết vì bị ăn thịt không nhả xương.
Phó Cảnh Ngộ ngồi ở ngoài cửa, " không phải em định cả đêm ở bên trong đó đấy chứ?"
Hình như cũng không phải là không thể!
Diệp Phồn Tinh chính xác đang nghĩ cả đêm nay sẽ trốn ở trong này.
Trọng điểm là cô mới vừa ở trên xe chêu chọc cả anh và thằng "em trai " của anh rồi.
Đây không phải là tự tìm đường chết sao?
Diệp Phồn Tinh im lìm ẩn núp, một lát sau, đột nhiên phát hiện bên ngoài không có động tĩnh.
Cô len lén mở cửa, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ đang ngồi ở chỗ đó, anh mặc áo sơ mi trắng, cúi đầu xem gì đó ở máy tính bảng.
Cô vừa ló mặt ra anh đã phát hiện ra cô, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói: " tối nay em cứ ngủ ở bên trong đó đi, đừng đi ra đây nữa."
Anh lãnh đạm bình tĩnh cực kì.
Diệp Phồn Tinh tỏ vẻ ăn năn nói, "em sai rồi, lần sau em không dám nữa."
Chẳng qua có lúc, nhìn thấy bộ dạng đứng đắn đó của anh, cô quả thực không nhịn được!
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô một cái, "Qua đây."
Ánh mắt nguy hiểm này của Phó Cảnh Ngộ, làm cho Diệp Phồn Tinh rất chột dạ, "thôi... đêm nay em ngủ ở phòng tắm cũng được."
Nói xong cô lại chui tụt vào.
Phó Cảnh Ngộ: "..."
Anh xem sách một lúc, thấy Diệp Phồn Tinh thật sự không có đi ra, trực tiếp đi đến phòng tắm.
Nhìn thấy Diệp Phồn Tinh nằm trong bồn tắm, lấy khăn tắm che kín người, thật sự đã ngủ say mất rồi.
Nhìn thấy cô như vậy, anh không nhịn được cười một tiếng, chẳng lẽ ở trong mắt cô, anh đáng sợ như vậy sao?
Ps: Anh có đáng sợ đâu, lần nào cũng ăn sạch sẽ con gái nhà người ta không nhả xương, làm gì mà con bé nó chẳng sợ.
Hay là cô thật sự cho rằng cô trốn trong bồn tắm thì sẽ an toàn?
Phó Cảnh Ngộ đi về phía Diệp Phồn Tinh, trực tiếp ôm cô từ trong bồn tắm ra.
Đây là lần đầu tiên Phó Cảnh Ngộ ôm cô như vậy, Diệp Phồn Tinh ngủ rất say, sợ bị ngã, theo bản năng ôm cổ của anh.
Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!
/1829
|