Thế cho nên từ lúc Phó Cảnh Ngộ vào phòng đến giờ, nhìn thấy Tô Chấn Đông xong, liền một câu cũng không nói.
Trương tổng ở bên cạnh, toát mồ hôi lạnh, vô cùng lúng túng.
Tô Chấn Đông là ông ta mang tới.
Biết Trương tổng có hẹn trước với Phó Cảnh Ngộ ở nơi này, Tô Chấn Đông uy hiếp dụ dỗ nhiều lần, ông ta mới đáp ứng.
Giờ phút này nhìn thấy phản ứng của Phó Cảnh Ngộ, trong lòng của của Trương tổng, chỉ có thể dùng hai chữ hối hận để hình dung.
Sớm biết Phó Cảnh Ngộ sẽ tỏ thái độ này, có chết ông ta cũng không đồng ý.
Mãi đến khi Diệp Phồn Tinh xuất hiện, làm cho bầu không khí đang ngưng trệ, mới thoáng dịu đi một chút.
Phó Cảnh Ngộ sáng sớm đã hẹn Diệp Phồn Tinh, khi Diệp Phồn Tinh vào thấy trong phòng có nhiều người, có chút câu nệ đi tới, ở bên cạnh Phó Cảnh Ngộ ngồi xuống.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ vẫn ngồi trên xe lăn như thường ngày, thiếu chút nữa cho là, người mà sáng nay mình nhìn thấy có thể đứng lên, chẳng qua là một ảo giác.
Nhân viên phục vụ giúp Diệp Phồn Tinh lấy thêm bát đũa, Diệp Phồn Tinh cầm khăn ướt lau tay.
Trương tổng biết Phó Cảnh Ngộ yêu chiều Diệp Phồn Tinh ra sao, ban đầu cũng vì nịnh bợ đúng chỗ, mới có thể hợp tác cùng Phó Cảnh Ngộ.
Giờ phút này, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh xuất hiện, ông ta cười nói: "Phó phu nhân, đã lâu không gặp."
"Chào Trương tổng." Diệp Phồn Tinh lịch sự lên tiếng chào hỏi.
Tô Chấn Đông ngồi ở một bên, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, trong lòng có chút khinh thường.
Ông ta biết Phó Cảnh Ngộ cưới Diệp Phồn Tinh, nhưng nhìn cô gái tầm thường trước mắt, làm sao có thể đem ra so sánh với con gái của ông ta?
Nhưng mà, Phó Cảnh Ngộ bây giờ bị tàn phế, có thể cưới được một người vợ như vậy, cũng coi như là không tệ rồi.
Ở trong mắt bọn họ, Phó Cảnh Ngộ chẳng những không đứng nổi, mà còn không phải là người đàn ông " bình thường".
Trước kia bà Phó nói Diệp Phồn Tinh mang thai, mọi người đều cho là thật, kết quả, mấy tháng trôi qua, Diệp Phồn Tinh một chút động tĩnh cũng không có, có thể thấy bà Phó nói khoách rồi.
Sự thật chính là: Con trai của bà ta căn bản không cương lên được!
Mặc dù trong lòng đối với Phó Cảnh Ngộ xem thường và khinh bỉ, nhưng Tô Chấn Đông bây giờ tuyệt đối không dám biểu hiện ra.
chẳng qua ông ta chỉ ngồi ở chỗ đó, nhìn Diệp Phồn Tinh.
Chỉ thấy Phó Cảnh Ngộ từ trong tay cô cầm lấy khăn ướt, giúp cô lau tay, hành động này... Nhìn xong liền bị kích thích.
Phải biết, lúc trước Phó Cảnh Ngộ đến nhà ông ta ăn cơm, đều là Tô Lâm Hoan ở bên cạnh phục vụ, lấy lòng Phó Cảnh Ngộ.
Người cha ruột như ông ta, còn không được đãi ngộ như vậy bao giờ.
Nhưng mà Phó Cảnh Ngộ rất lạnh lùng, coi như Tô Lâm Hoan lấy lòng như vậy, anh cũng rất ít khi đáp lại.
Lại không nghĩ rằng, Phó Cảnh Ngộ hôm nay lại ở nơi này phục vụ Diệp Phồn Tinh.
Phó Cảnh Ngộ bây giờ thật sự nhàm chán đến khó hiểu, Tô Chấn Đông ở đây, làm cho anh không được tự nhiên, chỉ có nắm tay Diệp Phồn Tinh như vậy, đặt sự chú của mình lên người cô, trong lòng của anh mới thoải mái hơn.
Tô Chấn Đông nhìn Diệp Phồn Tinh,châm chọc hỏi: "Cảnh Ngộ, tôi nghe mẹ cậu nói, vợ của cậu mang thai rồi. Nhưng sao hôm nay nhìn vợ cậu, dường như không có động tĩnh gì vậy?"
Diệp Phồn Tinh nhìn một cái cái lão cáo già họ Tô này, Tô Chấn Đông khá béo, nhưng mà... Trương tổng nhìn qua còn thuận mắt hơn ông ta nhiều.
Chuyện cô mang thai, cũng đã lâu lắm rồi, không nghĩ tới Tô Chấn Đông lại còn nhớ loại chuyện nhỏ này.
Người này rõ ràng muốn chọc tức Phó Cảnh Ngộ?
Phó Cảnh Ngộ nhíu mày một cái, ngẩng đầu nhìn Tô Chấn Đông một cái, nói: "Mẹ tôi từng nói sao?"
Ánh mắt lãnh đạm, làm cho người ta phải kiêng kỵ.
Phó Cảnh Ngộ không thừa nhận, Tô Chấn Đông cũng không thể cưỡng bách Phó Cảnh Ngộ thừa nhận.
Ông ta nhìn Phó Cảnh Ngộ, chỉ có thể cười xấu hổ nói: "Có thể là tôi nhớ nhầm đi!"
Phó Cảnh Ngộ không thèm để ý ông ta, chuyên tâm giúp Diệp Phồn Tinh gắp thức ăn.
Phó Cảnh Ngộ giúp Diệp Phồn Tinh gắp thức ăn, còn bản thân lại không ăn gì.
Đừng quên like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé
Trương tổng ở bên cạnh, toát mồ hôi lạnh, vô cùng lúng túng.
Tô Chấn Đông là ông ta mang tới.
Biết Trương tổng có hẹn trước với Phó Cảnh Ngộ ở nơi này, Tô Chấn Đông uy hiếp dụ dỗ nhiều lần, ông ta mới đáp ứng.
Giờ phút này nhìn thấy phản ứng của Phó Cảnh Ngộ, trong lòng của của Trương tổng, chỉ có thể dùng hai chữ hối hận để hình dung.
Sớm biết Phó Cảnh Ngộ sẽ tỏ thái độ này, có chết ông ta cũng không đồng ý.
Mãi đến khi Diệp Phồn Tinh xuất hiện, làm cho bầu không khí đang ngưng trệ, mới thoáng dịu đi một chút.
Phó Cảnh Ngộ sáng sớm đã hẹn Diệp Phồn Tinh, khi Diệp Phồn Tinh vào thấy trong phòng có nhiều người, có chút câu nệ đi tới, ở bên cạnh Phó Cảnh Ngộ ngồi xuống.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ vẫn ngồi trên xe lăn như thường ngày, thiếu chút nữa cho là, người mà sáng nay mình nhìn thấy có thể đứng lên, chẳng qua là một ảo giác.
Nhân viên phục vụ giúp Diệp Phồn Tinh lấy thêm bát đũa, Diệp Phồn Tinh cầm khăn ướt lau tay.
Trương tổng biết Phó Cảnh Ngộ yêu chiều Diệp Phồn Tinh ra sao, ban đầu cũng vì nịnh bợ đúng chỗ, mới có thể hợp tác cùng Phó Cảnh Ngộ.
Giờ phút này, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh xuất hiện, ông ta cười nói: "Phó phu nhân, đã lâu không gặp."
"Chào Trương tổng." Diệp Phồn Tinh lịch sự lên tiếng chào hỏi.
Tô Chấn Đông ngồi ở một bên, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, trong lòng có chút khinh thường.
Ông ta biết Phó Cảnh Ngộ cưới Diệp Phồn Tinh, nhưng nhìn cô gái tầm thường trước mắt, làm sao có thể đem ra so sánh với con gái của ông ta?
Nhưng mà, Phó Cảnh Ngộ bây giờ bị tàn phế, có thể cưới được một người vợ như vậy, cũng coi như là không tệ rồi.
Ở trong mắt bọn họ, Phó Cảnh Ngộ chẳng những không đứng nổi, mà còn không phải là người đàn ông " bình thường".
Trước kia bà Phó nói Diệp Phồn Tinh mang thai, mọi người đều cho là thật, kết quả, mấy tháng trôi qua, Diệp Phồn Tinh một chút động tĩnh cũng không có, có thể thấy bà Phó nói khoách rồi.
Sự thật chính là: Con trai của bà ta căn bản không cương lên được!
Mặc dù trong lòng đối với Phó Cảnh Ngộ xem thường và khinh bỉ, nhưng Tô Chấn Đông bây giờ tuyệt đối không dám biểu hiện ra.
chẳng qua ông ta chỉ ngồi ở chỗ đó, nhìn Diệp Phồn Tinh.
Chỉ thấy Phó Cảnh Ngộ từ trong tay cô cầm lấy khăn ướt, giúp cô lau tay, hành động này... Nhìn xong liền bị kích thích.
Phải biết, lúc trước Phó Cảnh Ngộ đến nhà ông ta ăn cơm, đều là Tô Lâm Hoan ở bên cạnh phục vụ, lấy lòng Phó Cảnh Ngộ.
Người cha ruột như ông ta, còn không được đãi ngộ như vậy bao giờ.
Nhưng mà Phó Cảnh Ngộ rất lạnh lùng, coi như Tô Lâm Hoan lấy lòng như vậy, anh cũng rất ít khi đáp lại.
Lại không nghĩ rằng, Phó Cảnh Ngộ hôm nay lại ở nơi này phục vụ Diệp Phồn Tinh.
Phó Cảnh Ngộ bây giờ thật sự nhàm chán đến khó hiểu, Tô Chấn Đông ở đây, làm cho anh không được tự nhiên, chỉ có nắm tay Diệp Phồn Tinh như vậy, đặt sự chú của mình lên người cô, trong lòng của anh mới thoải mái hơn.
Tô Chấn Đông nhìn Diệp Phồn Tinh,châm chọc hỏi: "Cảnh Ngộ, tôi nghe mẹ cậu nói, vợ của cậu mang thai rồi. Nhưng sao hôm nay nhìn vợ cậu, dường như không có động tĩnh gì vậy?"
Diệp Phồn Tinh nhìn một cái cái lão cáo già họ Tô này, Tô Chấn Đông khá béo, nhưng mà... Trương tổng nhìn qua còn thuận mắt hơn ông ta nhiều.
Chuyện cô mang thai, cũng đã lâu lắm rồi, không nghĩ tới Tô Chấn Đông lại còn nhớ loại chuyện nhỏ này.
Người này rõ ràng muốn chọc tức Phó Cảnh Ngộ?
Phó Cảnh Ngộ nhíu mày một cái, ngẩng đầu nhìn Tô Chấn Đông một cái, nói: "Mẹ tôi từng nói sao?"
Ánh mắt lãnh đạm, làm cho người ta phải kiêng kỵ.
Phó Cảnh Ngộ không thừa nhận, Tô Chấn Đông cũng không thể cưỡng bách Phó Cảnh Ngộ thừa nhận.
Ông ta nhìn Phó Cảnh Ngộ, chỉ có thể cười xấu hổ nói: "Có thể là tôi nhớ nhầm đi!"
Phó Cảnh Ngộ không thèm để ý ông ta, chuyên tâm giúp Diệp Phồn Tinh gắp thức ăn.
Phó Cảnh Ngộ giúp Diệp Phồn Tinh gắp thức ăn, còn bản thân lại không ăn gì.
Đừng quên like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé
/1039
|