Trương tổng ở bên cạnh nhìn đến kinh hồn bạt vía.
Lúc trước cùng đi ra ngoài lúc ăn cơm, Phó Cảnh Ngộ dù có chăm sóc cho Diệp Phồn Tinh, nhưng vẫn sẽ ăn.
Giờ phút này anh như vậy, chỉ có thể chứng minh, hôm nay nuốt không trôi cơn lửa giận này rồi.
Trương tổng rất sợ vì vậy mà đắc tội Phó Cảnh Ngộ, lấy lòng nói: "Phó tổng cũng ăn một chút đi! Hay là thức ăn hôm nay không hợp khẩu vị của cậu?"
Phó Cảnh Ngộ không đáp lại.
Bộ dạng Cao lãnh làm cho người ta không dám mạo hiểm mạo phạm.
Diệp Phồn Tinh nhìn sang Phó Cảnh Ngộ, có thể cảm giác được anh đang không với.
Mặc dù anh không nhằm vào mình, nhưng mà Diệp Phồn Tinh không muốn nhìn anh không vui.
Cô cầm đũa lên, lấy lòng nói: "ông xã, ăn một chút đi."
buổi sáng anh và cô ăn phở, vào lúc này không đói mới là lạ.
Nếu mà không ăn cơm, đói bụng thì phải làm sao?
Vì thứ người như Tô Chấn Đông thì thật không đáng.
Tô Chấn Đông ở bên cạnh nhìn Diệp Phồn Tinh, luôn cảm thấy người phụ nữ này vừa ngu ngốc vừa ngây thơ cực kì.
Nhưng mà, một giây kế tiếp, liền thấy Phó Cảnh Ngộ cúi đầu, ăn thức ăn Diệp Phồn Tinh gắp cho.
"..."
Rất nhanh, Phó Cảnh Ngộ dưới sự dỗ dành của Diệp Phồn Tinh mới ăn một vài thứ.
Tô Chấn Đông nhìn lấy một màn này, cảm giác tam quan của mình đều bị đổi mới.
Cho dù ông ta đã là chủ tịch hội đồng quản trị, coi như có chiều chuộng phụ nữ như thế nào,thì ở bên ngoài, cũng sẽ vì sĩ diện, mà chỉ coi phụ nữ như vật trang trí mà thôi.
Nhưng mà Phó Cảnh Ngộ này, lại đội vợ lên đầu luôn!
Người hiện tại cùng với người lúc trước không gần nữ sắc hoàn toàn là hai người khác nhau.
Tô Chấn Đông nhìn thấy trên cổ Diệp Phồn Tinh đeo miếng ngọc thạch đã được chế tác, đột nhiên nghĩ tới Trương tổng đã nói với ông ta, ban đầu Trương tổng chính là nhờ tặng Diệp Phồn Tinh một miếng ngọc quý, mới lôi kéo được quan hên với Phó Cảnh Ngộ.
Mặc dù trong lòng xem thường Diệp Phồn Tinh, nhưng hiện tại vì muốn lấy lòng Phó Cảnh Ngộ, mở miệng nói: "Tôi nghe nói, Phó phu nhân rất thích ngọc thạch? Trong nhà tôi có một miếng ngọc quý, để khi về tôi mang tặng cô, cô xem xem có thích không?"
Diệp Phồn Tinh khó hiểu nhìn Tô Chấn Đông, cô nói cô thích Ngọc lúc nào chứ?
Mặc dù Diệp Phồn Tinh đang đeo dây chuyền được chế tác từ miếng ngọc lần trước, nhưng hoàn toàn chỉ vì, đây là quà mà Phó Cảnh Ngộ tặng cô mà thôi.
Hơn nữa, ai muốn người này tặng quà chứ?
Diệp Phồn Tinh đang muốn mở miệng cự tuyệt, lại nghe thấy Phó Cảnh Ngộ nói: "Ngọc gì?"
"..." Cho nên, ông xã của cô đang có hứng thú với miếng ngọc đó sao?
"Là miếng Ngọc được mang từ nước ngoài về, so với miếng Ngọc trên cổ Phó phu nhân quý giá hơn nhiều."
Miếng ngọc quý kia là thứ mà bà Tô suốt ngày lấy ra khoe khoang.
Tô Chấn Đông lại chịu lấy ra, thật đúng là khá hào phóng.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Được!"
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, không hiểu anh đang suy nghĩ gì.
Cơm nước xong, đi theo Phó Cảnh Ngộ từ phòng ăn đi ra, ngồi ở trên xe của anh, nói: "Em không thích ngọc thạch."
Diệp Phồn Tinh từ nhỏ gia cảnh đã không tốt, căn bản không hiểu được sở thích của những người có tiền này, tiêu nhiều tiền như vậy chỉ để mua phiến đá mỏng vô tri thì có ý nghĩa gì.
Còn không bằng mua đồ ăn ngon mà ăn vào mồm!
"Em cũng chưa từng thấy, làm sao biết là không thích?" Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, nắm tay cô vào trong lòng bàn tay ấm áp của.
Người khác làm anh vui lòng, anh đều thờ ơ không động lòng, nhưng mà, bọn họ lấy lòng Diệp Phồn Tinh, anh chắc chắn sẽ cho họ ít mặt mũi.
Anh chính là muốn cho tất cả mọi người đều biết, Phó Cảnh Ngộ anh, yêu chiều vợ của anh đến nhường nào.
Diệp Phồn Tinh: "..."
Buổi chiều, bọn họ mới vừa về đến nhà, Tô Chấn Đông đã cho người đem đồ tới, có thể thấy ông ta muốn Phó Cảnh Ngộ tha cho ông ta một lần.
Phó Cảnh Ngộ mở hộp ra, nhìn miếng Ngọc bên trong là lục ngọc, trong chẻo thanh khiết.
Nhớ like dạo và bỏ phiếu cho sữa nhé!
Lúc trước cùng đi ra ngoài lúc ăn cơm, Phó Cảnh Ngộ dù có chăm sóc cho Diệp Phồn Tinh, nhưng vẫn sẽ ăn.
Giờ phút này anh như vậy, chỉ có thể chứng minh, hôm nay nuốt không trôi cơn lửa giận này rồi.
Trương tổng rất sợ vì vậy mà đắc tội Phó Cảnh Ngộ, lấy lòng nói: "Phó tổng cũng ăn một chút đi! Hay là thức ăn hôm nay không hợp khẩu vị của cậu?"
Phó Cảnh Ngộ không đáp lại.
Bộ dạng Cao lãnh làm cho người ta không dám mạo hiểm mạo phạm.
Diệp Phồn Tinh nhìn sang Phó Cảnh Ngộ, có thể cảm giác được anh đang không với.
Mặc dù anh không nhằm vào mình, nhưng mà Diệp Phồn Tinh không muốn nhìn anh không vui.
Cô cầm đũa lên, lấy lòng nói: "ông xã, ăn một chút đi."
buổi sáng anh và cô ăn phở, vào lúc này không đói mới là lạ.
Nếu mà không ăn cơm, đói bụng thì phải làm sao?
Vì thứ người như Tô Chấn Đông thì thật không đáng.
Tô Chấn Đông ở bên cạnh nhìn Diệp Phồn Tinh, luôn cảm thấy người phụ nữ này vừa ngu ngốc vừa ngây thơ cực kì.
Nhưng mà, một giây kế tiếp, liền thấy Phó Cảnh Ngộ cúi đầu, ăn thức ăn Diệp Phồn Tinh gắp cho.
"..."
Rất nhanh, Phó Cảnh Ngộ dưới sự dỗ dành của Diệp Phồn Tinh mới ăn một vài thứ.
Tô Chấn Đông nhìn lấy một màn này, cảm giác tam quan của mình đều bị đổi mới.
Cho dù ông ta đã là chủ tịch hội đồng quản trị, coi như có chiều chuộng phụ nữ như thế nào,thì ở bên ngoài, cũng sẽ vì sĩ diện, mà chỉ coi phụ nữ như vật trang trí mà thôi.
Nhưng mà Phó Cảnh Ngộ này, lại đội vợ lên đầu luôn!
Người hiện tại cùng với người lúc trước không gần nữ sắc hoàn toàn là hai người khác nhau.
Tô Chấn Đông nhìn thấy trên cổ Diệp Phồn Tinh đeo miếng ngọc thạch đã được chế tác, đột nhiên nghĩ tới Trương tổng đã nói với ông ta, ban đầu Trương tổng chính là nhờ tặng Diệp Phồn Tinh một miếng ngọc quý, mới lôi kéo được quan hên với Phó Cảnh Ngộ.
Mặc dù trong lòng xem thường Diệp Phồn Tinh, nhưng hiện tại vì muốn lấy lòng Phó Cảnh Ngộ, mở miệng nói: "Tôi nghe nói, Phó phu nhân rất thích ngọc thạch? Trong nhà tôi có một miếng ngọc quý, để khi về tôi mang tặng cô, cô xem xem có thích không?"
Diệp Phồn Tinh khó hiểu nhìn Tô Chấn Đông, cô nói cô thích Ngọc lúc nào chứ?
Mặc dù Diệp Phồn Tinh đang đeo dây chuyền được chế tác từ miếng ngọc lần trước, nhưng hoàn toàn chỉ vì, đây là quà mà Phó Cảnh Ngộ tặng cô mà thôi.
Hơn nữa, ai muốn người này tặng quà chứ?
Diệp Phồn Tinh đang muốn mở miệng cự tuyệt, lại nghe thấy Phó Cảnh Ngộ nói: "Ngọc gì?"
"..." Cho nên, ông xã của cô đang có hứng thú với miếng ngọc đó sao?
"Là miếng Ngọc được mang từ nước ngoài về, so với miếng Ngọc trên cổ Phó phu nhân quý giá hơn nhiều."
Miếng ngọc quý kia là thứ mà bà Tô suốt ngày lấy ra khoe khoang.
Tô Chấn Đông lại chịu lấy ra, thật đúng là khá hào phóng.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Được!"
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, không hiểu anh đang suy nghĩ gì.
Cơm nước xong, đi theo Phó Cảnh Ngộ từ phòng ăn đi ra, ngồi ở trên xe của anh, nói: "Em không thích ngọc thạch."
Diệp Phồn Tinh từ nhỏ gia cảnh đã không tốt, căn bản không hiểu được sở thích của những người có tiền này, tiêu nhiều tiền như vậy chỉ để mua phiến đá mỏng vô tri thì có ý nghĩa gì.
Còn không bằng mua đồ ăn ngon mà ăn vào mồm!
"Em cũng chưa từng thấy, làm sao biết là không thích?" Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, nắm tay cô vào trong lòng bàn tay ấm áp của.
Người khác làm anh vui lòng, anh đều thờ ơ không động lòng, nhưng mà, bọn họ lấy lòng Diệp Phồn Tinh, anh chắc chắn sẽ cho họ ít mặt mũi.
Anh chính là muốn cho tất cả mọi người đều biết, Phó Cảnh Ngộ anh, yêu chiều vợ của anh đến nhường nào.
Diệp Phồn Tinh: "..."
Buổi chiều, bọn họ mới vừa về đến nhà, Tô Chấn Đông đã cho người đem đồ tới, có thể thấy ông ta muốn Phó Cảnh Ngộ tha cho ông ta một lần.
Phó Cảnh Ngộ mở hộp ra, nhìn miếng Ngọc bên trong là lục ngọc, trong chẻo thanh khiết.
Nhớ like dạo và bỏ phiếu cho sữa nhé!
/1829
|