Diệp Phồn Tinh nói xong, định cất quà Tô Chấn Đông tặng vào trong hộp, mặc dù Phó Cảnh Ngộ nói muốn tặng cho cô, nhưng quả thực cô không nghĩ ra miếng Ngọc này có tác dụng gì với cô, vẫn là cất đi thì hơn.
Phó Linh Lung nhìn thấy miếng ngọc này, có chút kinh ngạc, "Đây là cái gì?"
Diệp Phồn Tinh giải thích: "Người khác tặng ạ."
Phó Linh Lung cầm sang xem một cái, cười nói, "Đây không phải là miếng ngọc mẹ Tô Lâm Hoan thích nhất sao? Thường xuyên lấy đi ra ngoài khoe khoang, sao lại ở chỗ em được?"
"..." Diệp Phồn Tinh căn bản không nghĩ tới, Tô Chấn Đông lúc tặng rất cam lòng mà.
Phó Linh Lung cũng không nói đến vấn đề này nữa, mà chỉ vội vàng gọi điện thoại cho bà Phó.
Bà Phó và ông Phó không kịp đợi Phó Cảnh Ngộ và Diệp Phồn Tinh về Phó gia, trực tiếp chạy tới biệt thự Giang Phủ xem Phó Cảnh Ngộ, cảm giác này như kiểu vào vườn bách thú thăm thú quý hiếm vậy.
-
Cố Vũ Trạch đến Phó gia, phát hiện không có bất kỳ ai ở đây, trong nhà chỉ có quản gia.
Có chút khó hiểu hỏi: "Ông ngoại bà ngoại cháu đi đâu hết rồi?"
Hỏi xong câu này, Cố Vũ Trạch ở trên ghế sa lon ngồi xuống, lấy điện thoại ra, đang muốn gọi điện thoại,lại nghe thấy quản gia kích động nói: "Bọn họ đều sang nhà Cảnh Ngộ rồi, nghe nói Cảnh Ngộ đã bình phục, có thể đứng dậy rồi."
"..." Cố Vũ Trạch dừng một chút, không dám tin nhìn quản gia.
Tin Tức này so với tin Diệp Phồn Tinh là Mạc Vân Trà Sữa còn làm hắn kinh hãi hơn.
Quản gia hiển nhiên đã quen với biểu hiện khi mọi người nghe được tin tức Phó Cảnh Ngộ tốt hơn, giải thích: "Đây là thật, không có nói đùa."
Sau đó quản gia đã nhìn thấy Cố Vũ Trạch chạy ra ngoài, liền cơm tối cũng không ăn.
-
Sau cơm tối, Diệp Phồn Tinh ngồi ở trong sân bên cạnh hòn non bộ, đung đưa hai chân đang hóng gió, tin tức Phó Cảnh Ngộ tốt hơn, làm cho cả nhà đều rất kích động, giờ phút này bọn họ đang vây quanh Phó Cảnh Ngộ nói chuyện.
Diệp Phồn Tinh ăn quá no, vừa vặn đi ra đi tản bộ một chút.
Nhìn thấy một chiếc xe dừng ở cửa, sau đó, từ trên xe một người đi xuống.
Đợi đối phương đến gần, cô mới thấy rõ đây là Cố Vũ Trạch.
Bọn họ cuối tuần sẽ tham gia trận chung kết toàn quốc để chọn ra 5 đội mạnh nhất đại diện Việt Nam tham gia vòng loại Châu Á, Cố Vũ Trạch hai ngày nay bận rộn không có trở về.
Hắn vội vã đi tới, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, dừng ở trước mặt cô, sốt sắng hỏi "Cậu tôi bình phục rồi sao?"
Giọng không thể tin được.
Diệp Phồn Tinh luôn cảm thấy Cố Vũ Trạch là muốn cướp chồng với cô, phòng bị nói: "Ừm."
Nghe cô nói xong, Cố Vũ Trạch đứng ngây ngốc ở đó.
Diệp Phồn Tinh nghĩ, tên này nhất định là kích động hỏng não luôn rồi,nên nói với hắn: "anh Ất ở bên trong đấy, cậu có thể đi xem anh ấy một chút."
Tối nay và Phó bởi vì chuyện này còn khóc một trận, nhưng mà, đây là nước mắt của niềm hạnh phúc.
Đợi lâu như vậy, Cảnh Ngộ của bà rốt cuộc cũng có thể đứng dậy rồi, bà đương nhiên rất kích động.
Diệp Phồn Tinh nói xong, phát hiện Cố Vũ Trạch vẫn đứng ở chỗ này,ngạc nhiên hỏi"cậu bị kích động đến ngu người luôn rồi à?"
Mặc dù hắn bình thường thoạt nhìn không tim không phổi, nhưng vào giờ phút này, hắn quan tâm Phó Cảnh Ngộ như vậy, Diệp Phồn Tinh vẫn rất vui mừng.
Cũng không uổng công ông xã cô yêu thương đứa cháu này!
Diệp Phồn Tinh ở bên cạnh Phó Cảnh Ngộ lâu rồi, nhìn Cố Vũ Trạch, cũng chỉ giống như là nhìn con cháu mà thôi.
Đương nhiên, cũng còn may Cố Vũ Trạch không biết cô đang suy nghĩ cái gì, nếu không, hắn chắc chắn sẽ tức đến thổ huyết.
Cố Vũ Trạch không nói gì với Diệp Phồn Tinh, trực tiếp đi vào cửa.
Hôm nay sữa lại bận rồi ý, vậy mà sữa vẫn đăng truyện này, mau khen thưởng cho Sữa đi!
Phó Linh Lung nhìn thấy miếng ngọc này, có chút kinh ngạc, "Đây là cái gì?"
Diệp Phồn Tinh giải thích: "Người khác tặng ạ."
Phó Linh Lung cầm sang xem một cái, cười nói, "Đây không phải là miếng ngọc mẹ Tô Lâm Hoan thích nhất sao? Thường xuyên lấy đi ra ngoài khoe khoang, sao lại ở chỗ em được?"
"..." Diệp Phồn Tinh căn bản không nghĩ tới, Tô Chấn Đông lúc tặng rất cam lòng mà.
Phó Linh Lung cũng không nói đến vấn đề này nữa, mà chỉ vội vàng gọi điện thoại cho bà Phó.
Bà Phó và ông Phó không kịp đợi Phó Cảnh Ngộ và Diệp Phồn Tinh về Phó gia, trực tiếp chạy tới biệt thự Giang Phủ xem Phó Cảnh Ngộ, cảm giác này như kiểu vào vườn bách thú thăm thú quý hiếm vậy.
-
Cố Vũ Trạch đến Phó gia, phát hiện không có bất kỳ ai ở đây, trong nhà chỉ có quản gia.
Có chút khó hiểu hỏi: "Ông ngoại bà ngoại cháu đi đâu hết rồi?"
Hỏi xong câu này, Cố Vũ Trạch ở trên ghế sa lon ngồi xuống, lấy điện thoại ra, đang muốn gọi điện thoại,lại nghe thấy quản gia kích động nói: "Bọn họ đều sang nhà Cảnh Ngộ rồi, nghe nói Cảnh Ngộ đã bình phục, có thể đứng dậy rồi."
"..." Cố Vũ Trạch dừng một chút, không dám tin nhìn quản gia.
Tin Tức này so với tin Diệp Phồn Tinh là Mạc Vân Trà Sữa còn làm hắn kinh hãi hơn.
Quản gia hiển nhiên đã quen với biểu hiện khi mọi người nghe được tin tức Phó Cảnh Ngộ tốt hơn, giải thích: "Đây là thật, không có nói đùa."
Sau đó quản gia đã nhìn thấy Cố Vũ Trạch chạy ra ngoài, liền cơm tối cũng không ăn.
-
Sau cơm tối, Diệp Phồn Tinh ngồi ở trong sân bên cạnh hòn non bộ, đung đưa hai chân đang hóng gió, tin tức Phó Cảnh Ngộ tốt hơn, làm cho cả nhà đều rất kích động, giờ phút này bọn họ đang vây quanh Phó Cảnh Ngộ nói chuyện.
Diệp Phồn Tinh ăn quá no, vừa vặn đi ra đi tản bộ một chút.
Nhìn thấy một chiếc xe dừng ở cửa, sau đó, từ trên xe một người đi xuống.
Đợi đối phương đến gần, cô mới thấy rõ đây là Cố Vũ Trạch.
Bọn họ cuối tuần sẽ tham gia trận chung kết toàn quốc để chọn ra 5 đội mạnh nhất đại diện Việt Nam tham gia vòng loại Châu Á, Cố Vũ Trạch hai ngày nay bận rộn không có trở về.
Hắn vội vã đi tới, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, dừng ở trước mặt cô, sốt sắng hỏi "Cậu tôi bình phục rồi sao?"
Giọng không thể tin được.
Diệp Phồn Tinh luôn cảm thấy Cố Vũ Trạch là muốn cướp chồng với cô, phòng bị nói: "Ừm."
Nghe cô nói xong, Cố Vũ Trạch đứng ngây ngốc ở đó.
Diệp Phồn Tinh nghĩ, tên này nhất định là kích động hỏng não luôn rồi,nên nói với hắn: "anh Ất ở bên trong đấy, cậu có thể đi xem anh ấy một chút."
Tối nay và Phó bởi vì chuyện này còn khóc một trận, nhưng mà, đây là nước mắt của niềm hạnh phúc.
Đợi lâu như vậy, Cảnh Ngộ của bà rốt cuộc cũng có thể đứng dậy rồi, bà đương nhiên rất kích động.
Diệp Phồn Tinh nói xong, phát hiện Cố Vũ Trạch vẫn đứng ở chỗ này,ngạc nhiên hỏi"cậu bị kích động đến ngu người luôn rồi à?"
Mặc dù hắn bình thường thoạt nhìn không tim không phổi, nhưng vào giờ phút này, hắn quan tâm Phó Cảnh Ngộ như vậy, Diệp Phồn Tinh vẫn rất vui mừng.
Cũng không uổng công ông xã cô yêu thương đứa cháu này!
Diệp Phồn Tinh ở bên cạnh Phó Cảnh Ngộ lâu rồi, nhìn Cố Vũ Trạch, cũng chỉ giống như là nhìn con cháu mà thôi.
Đương nhiên, cũng còn may Cố Vũ Trạch không biết cô đang suy nghĩ cái gì, nếu không, hắn chắc chắn sẽ tức đến thổ huyết.
Cố Vũ Trạch không nói gì với Diệp Phồn Tinh, trực tiếp đi vào cửa.
Hôm nay sữa lại bận rồi ý, vậy mà sữa vẫn đăng truyện này, mau khen thưởng cho Sữa đi!
/1829
|