Tô Lâm Hoan chỉ coi bà Phó đang sĩ diện, cố ý nói như vậy.
Hay hoặc là nói, chuyện Phó Cảnh Ngộ bị thương, làm bà Phó kích thích quá lớn, thế cho nên hiện tại não không tỉnh táo nữa rồi.
Khuất Ngọc Thanh nói: "Đây là thật, mình lừa cậu làm cái gì?"
"Được, cứ coi như cậu nói thật đi." Tô Lâm Hoan cợt nhả nói: "buổi chiều mình ra sân bay rồi."
Hôm nay cô ta đến thủ đô.
Mẹ nuôi của Tô Lâm Hoan, là cô ruột Ngôn Triết, lần này cô ta đến đó là muốn tạo quan hệ với người nhà họ Ngôn.
Về phần Phó Cảnh Ngộ, sớm đã không có quan hệ gì với cô ta nữa.
(Mong cô nói được làm được, đừng dây dưa với con rể rùa vàng nhà tôi- sữa said)
Phó Cảnh Ngộ cố tung tin đồn này, cố ý lấy đi thứ mẹ cô ta thích nhất, không phải là muốn cô ta chú ý sao?
Thật là buồn cười.
Khuất Ngọc Thanh nói: "cậu thật sự không để ý chút nào sao?"
Nhìn phản ứng của Tô Lâm Hoan, Khuất Ngọc Thanh vội thay cô ta.
Tô Lâm Hoan nói: "Ba mình hôm qua mới cùng anh ta ăn cơm, anh ta còn ngồi trên xe lăn, làm sao có thể liền đứng lên được? Cũng không biết cậu lấy đâu ra tin nhảm này."
Khuất Ngọc Thanh: "..."
Tô Lâm Hoan vừa nói như thế, Khuất Ngọc Thanh cũng bắt đầu nghi ngờ.
Chẳng lẽ mình nghe lầm thật?
Đang lúc này,bà Tô đi tới gọi,hai người cùng đi ra cửa.
Cả nhà họ Tô đang ngồi ăn sáng, nghe Khuất Ngọc Thanh nói Phó Cảnh Ngộ đã bình phục, Tô Chấn Đông cười một tiếng, "Không có khả năng đấy. Hôm qua chú còn cùng cậu ta ăn cơm, cậu ta vẫn còn ngồi xe lăn cơ mà"
Không có khả năng trong một đêm mà bình phục được?
Bà Tô nghe xong, cũng nở nụ cười, cảm thấy Khuất Ngọc Thanh có chút đáng yêu, " Ngọc Thanh, cháu nghe tin đồn nhảm ở đâu thế? Đừng có đùa mọi người nữa. Nếu Phó Cảnh Ngộ bình phục thật thì cậu ta còn có thể đối tốt với cô vợ nhỏ kia như vậy sao?"
Ở trong mắt bọn họ, Phó Cảnh Ngộ đối tốt với Diệp Phồn Tinh, chẳng qua chỉ vì chân của anh tàn phế nên mới có thể để Diệp Phồn Tinh ở trong lòng.
Nếu không,một Phó Cảnh Ngộ cao ngạo như vậy, làm sao có thể lấy một con bé nhà quê tầm thường, không có học thức?
Khuất Ngọc Thanh bị cả nhà này cười chê, cũng không xác định Phó Cảnh Ngộ rốt cuộc có bình phục thật hay không.
...
Diệp Phồn Tinh ngồi ở bên cạnh Phó Cảnh Ngộ, hạnh phúc ăn bữa sáng bà Phó làm, nghe bà Phó nói chuyện với Phó Cảnh Ngộ: "Cảnh Ngộ, tin con bình phục, có nói cho Ngôn gia biết không?"
Thủ trưởng Ngôn đối với sức khỏe của Phó Cảnh Ngộ rất quan tâm, chuyện tốt như vậy, tự nhiên muốn nói.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Chưa vội, trừ người nhà ra, con không muốn nói cho người khác biết."
Vốn anh cũng không định nói với người nhà, chứ đừng nhắc tới bảo sẽ nói với người ngoài.
Phó Cảnh Ngộ hiện tại lại cảm thấy ngồi trên xe lăn cũng rất tốt, ít nhất thanh tịnh.
Anh nhìn bà Phó một cái, nói: "Mẹ, nếu người khác nghĩ con chưa bình phục thù cứ để cho bọn họ coi là vậy đi."
"Ồ."
Bà Phó biết Phó Cảnh Ngộ có tính toán của anh, cũng không gặn hỏi thêm.
Ăn xong bữa sáng, mỗi người một việc, đều rời khỏi biệt thự Giang Phủ
Buổi chiều Khuất Ngọc Thanh tới Phó gia.
Bà Phó nhìn thấy Khuất Ngọc Thanh, nói: "Ngồi đi."
Bà Phó tỏ ra tươi tỉnh, một phần vì quan hệ giữa hai nhà Khuất - Phó, hai là bởi vì Phó Cảnh Ngộ đã bình phục.
Khuất Ngọc Thanh muốn hỏi về tình trạng sức khỏe của Phó Cảnh Ngộ, mới hỏi, "cháu nghe nói,anh Cảnh Ngộ đã bình phích rồi ạ?"
Bị người nhà họ Tô làm hoang mang, Khuất Ngọc Thanh không kịp chờ đợi muốn xác nhận.
Bà Phó nhìn thấy ánh mắt hiếu kỳ của Khuất Ngọc Thanh, nhớ tới Phó Cảnh Ngộ nói phải khiêm tốn một chút, thuận miệng phủ nhận nói: "Không đâu, cháu nghe ai nói vậy?"
Khuất Ngọc Thanh: "..."
Cô ta là nghe mẹ mình nói vậy, bây giờ xác minh, chẳng qua là mẹ cô ta nghe lầm?
Không biết con rể nhà sữa định làm gì nhỉ, mọi người có tò mò không?
Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!
Hay hoặc là nói, chuyện Phó Cảnh Ngộ bị thương, làm bà Phó kích thích quá lớn, thế cho nên hiện tại não không tỉnh táo nữa rồi.
Khuất Ngọc Thanh nói: "Đây là thật, mình lừa cậu làm cái gì?"
"Được, cứ coi như cậu nói thật đi." Tô Lâm Hoan cợt nhả nói: "buổi chiều mình ra sân bay rồi."
Hôm nay cô ta đến thủ đô.
Mẹ nuôi của Tô Lâm Hoan, là cô ruột Ngôn Triết, lần này cô ta đến đó là muốn tạo quan hệ với người nhà họ Ngôn.
Về phần Phó Cảnh Ngộ, sớm đã không có quan hệ gì với cô ta nữa.
(Mong cô nói được làm được, đừng dây dưa với con rể rùa vàng nhà tôi- sữa said)
Phó Cảnh Ngộ cố tung tin đồn này, cố ý lấy đi thứ mẹ cô ta thích nhất, không phải là muốn cô ta chú ý sao?
Thật là buồn cười.
Khuất Ngọc Thanh nói: "cậu thật sự không để ý chút nào sao?"
Nhìn phản ứng của Tô Lâm Hoan, Khuất Ngọc Thanh vội thay cô ta.
Tô Lâm Hoan nói: "Ba mình hôm qua mới cùng anh ta ăn cơm, anh ta còn ngồi trên xe lăn, làm sao có thể liền đứng lên được? Cũng không biết cậu lấy đâu ra tin nhảm này."
Khuất Ngọc Thanh: "..."
Tô Lâm Hoan vừa nói như thế, Khuất Ngọc Thanh cũng bắt đầu nghi ngờ.
Chẳng lẽ mình nghe lầm thật?
Đang lúc này,bà Tô đi tới gọi,hai người cùng đi ra cửa.
Cả nhà họ Tô đang ngồi ăn sáng, nghe Khuất Ngọc Thanh nói Phó Cảnh Ngộ đã bình phục, Tô Chấn Đông cười một tiếng, "Không có khả năng đấy. Hôm qua chú còn cùng cậu ta ăn cơm, cậu ta vẫn còn ngồi xe lăn cơ mà"
Không có khả năng trong một đêm mà bình phục được?
Bà Tô nghe xong, cũng nở nụ cười, cảm thấy Khuất Ngọc Thanh có chút đáng yêu, " Ngọc Thanh, cháu nghe tin đồn nhảm ở đâu thế? Đừng có đùa mọi người nữa. Nếu Phó Cảnh Ngộ bình phục thật thì cậu ta còn có thể đối tốt với cô vợ nhỏ kia như vậy sao?"
Ở trong mắt bọn họ, Phó Cảnh Ngộ đối tốt với Diệp Phồn Tinh, chẳng qua chỉ vì chân của anh tàn phế nên mới có thể để Diệp Phồn Tinh ở trong lòng.
Nếu không,một Phó Cảnh Ngộ cao ngạo như vậy, làm sao có thể lấy một con bé nhà quê tầm thường, không có học thức?
Khuất Ngọc Thanh bị cả nhà này cười chê, cũng không xác định Phó Cảnh Ngộ rốt cuộc có bình phục thật hay không.
...
Diệp Phồn Tinh ngồi ở bên cạnh Phó Cảnh Ngộ, hạnh phúc ăn bữa sáng bà Phó làm, nghe bà Phó nói chuyện với Phó Cảnh Ngộ: "Cảnh Ngộ, tin con bình phục, có nói cho Ngôn gia biết không?"
Thủ trưởng Ngôn đối với sức khỏe của Phó Cảnh Ngộ rất quan tâm, chuyện tốt như vậy, tự nhiên muốn nói.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Chưa vội, trừ người nhà ra, con không muốn nói cho người khác biết."
Vốn anh cũng không định nói với người nhà, chứ đừng nhắc tới bảo sẽ nói với người ngoài.
Phó Cảnh Ngộ hiện tại lại cảm thấy ngồi trên xe lăn cũng rất tốt, ít nhất thanh tịnh.
Anh nhìn bà Phó một cái, nói: "Mẹ, nếu người khác nghĩ con chưa bình phục thù cứ để cho bọn họ coi là vậy đi."
"Ồ."
Bà Phó biết Phó Cảnh Ngộ có tính toán của anh, cũng không gặn hỏi thêm.
Ăn xong bữa sáng, mỗi người một việc, đều rời khỏi biệt thự Giang Phủ
Buổi chiều Khuất Ngọc Thanh tới Phó gia.
Bà Phó nhìn thấy Khuất Ngọc Thanh, nói: "Ngồi đi."
Bà Phó tỏ ra tươi tỉnh, một phần vì quan hệ giữa hai nhà Khuất - Phó, hai là bởi vì Phó Cảnh Ngộ đã bình phục.
Khuất Ngọc Thanh muốn hỏi về tình trạng sức khỏe của Phó Cảnh Ngộ, mới hỏi, "cháu nghe nói,anh Cảnh Ngộ đã bình phích rồi ạ?"
Bị người nhà họ Tô làm hoang mang, Khuất Ngọc Thanh không kịp chờ đợi muốn xác nhận.
Bà Phó nhìn thấy ánh mắt hiếu kỳ của Khuất Ngọc Thanh, nhớ tới Phó Cảnh Ngộ nói phải khiêm tốn một chút, thuận miệng phủ nhận nói: "Không đâu, cháu nghe ai nói vậy?"
Khuất Ngọc Thanh: "..."
Cô ta là nghe mẹ mình nói vậy, bây giờ xác minh, chẳng qua là mẹ cô ta nghe lầm?
Không biết con rể nhà sữa định làm gì nhỉ, mọi người có tò mò không?
Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!
/1829
|