Nụ cười đen tối của anh lúc này trông chẳng khác gì lưu manh.
Đẹp trai thì làm gì sai cũng sẽ vẫn được tha thứ.
Nếu đổi lại thành một kẻ xấu xí, chỉ cần nói câu này ra,chưa đến nửa phút đã bị sỉ vả nát mặt rồi.
Diệp Phồn Tinh nhìn anh một cái, luống cuống nói: "em không đùa đâu, anh chờ em một lúc, em mặc quần áo trước đã."
"Thì em cứ mặc đi."
Phó Cảnh Ngộ vẫn tiếp tục đi vào, đi tới một bên, ung dung rót cho mình ly nước.
Lúc trước Phó Cảnh Ngộ ngồi trên xe lăn, làm cái gì cũng cần người bên cạnh hỗ trợ, Diệp Phồn Tinh cũng đã quen chăm sóc cho anh
hiện tại anh có thể làm hết mọi thứ, cô còn có chút không thích ứng kịp.
Bây giờ cô cảm thấy anh ở trong phòng như kiểu thổ phỉ chiếm núi!
Lúc nào cô cũng cảm thấy không an toàn lúc nào có thể bị ăn sạch sẽ.
Bởi vì anh ở trong phòng,cho nên Diệp Phồn Tinh cầm quần áo, chuẩn bị đi phòng tắm để thay.
Mặc dù nói, hai người đã là vợ chồng nhưng từ khi anh đứng lên được, trong lòng của của Diệp Phồn Tinh luôn cảm thấy là lạ. Thật giống như anh không còn là Phó Cảnh Ngộ trước kia mà cô biết nữa, mà đã biến thành người khác, điều này làm cho cô có chút khẩn trương.
Phó Cảnh Ngộ đứng ở bên cạnh, bưng ly uống nước, còn chưa uống xong, đã thấy Diệp Phồn Tinh bị tuột khăn tắm trên người xuống do vội chạy vào nhà tăm thay quần áo.
Anh còn chưa kịp nói cẩn thận, một giây kế tiếp, đã nhìn thấy cô đạp phải một góc khăn tắm, ngã nhào trên đất.
"..."
Anh để ly xuống đi tới, "Không sao chứ?"
Diệp Phồn Tinh nằm trên đất, Phó Cảnh Ngộ vội vàng đỡ cô dậy.
Cú vồ ếch như trời giáng làm toàn thân Diệp Phồn Tinh đau ê ẩm.
Diệp Phồn Tinh bò dậy, đứng hình mất ba giây.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô lo lắng hỏi, "Ngã đau lắm à?"
"Thắt lưng của em hình như bị trật rồi." Diệp Phồn Tinh nhíu mày một cái, phản ứng lại nói.
Nói thật, lớn như thế rồi, đột nhiên ngã sấp mặt một cái, suy nghĩ một chút, còn có chút ủy khuất.
Phó Cảnh Ngộ nghe xong, lập tức bế cô lên, đặt ở trên giường.
"Để anh gọi bác sĩ tới"
"Không cần đâu." Diệp Phồn Tinh ngăn anh lại: "chỉ ngã có một cái, không nghiêm trọng như vậy."
Khi còn bé không biết ngã bao nhiêu lần như thế này rồi.
Chỉ là bây giờ lớn rồi, lại là ở ngay trước mặt anh ngã sấp mặt như vậy,cảm giác có chút mất mặt mà thôi.
Phó Cảnh Ngộ ôn nhu nhìn cô, "Vậy em nằm một chút xem có đỡ không"
"Ồ."
Diệp Phồn Tinh dựa vào gối nằm xuống, đưa tay túm chăn, lúc cô bị ngã, khăn tắm bị tụt ra, cho nên lúc anh ôm cô lên giường, cô không mặt gì trên người cả.
Vào giờ phút này phản ứng lại, cô cảm thấy rất xấu hổ.
Phó Cảnh Ngộ đưa tay, kéo chăn cho cô, Diệp Phồn Tinh nằm ở trên giường, tay nhỏ ở dưới chăn, mặt đỏ như quả gấc chín, cũng không dám nhìn anh.
Phó Cảnh Ngộ ngồi ở mép giường, nhìn thấy bộ dáng này của cô, bỏ sự lo lắng qua một bên, cười được một tiếng.
Diệp Phồn Tinh thấy anh cười mình, có chút ủy khuất, "anh còn cười em. Nếu không phải là vì anh, làm sao mà em bị ngã được."
Phó Cảnh Ngộ vẫn cười, nói: "anh đâu có đẩy em ngã."
"..." Diệp Phồn Tinh không biết nói gì để phản bác, "em cũng không nói anh đẩy em. Chẳng qua em chỉ muốn mặc quần áo, nếu anh không vào, em cũng sẽ không khẩn trương như vậy."
Phó Cảnh Ngộ nghe Diệp Phồn Tinh nói xong, cười một tiếng, đi tới, nhặt quần áo rơi trên mặt đất cầm tới cho cô.
" Mặc quần áo vào đi." Cô ngã sấp mặt một cái, anh cũng không chêu đùa cô nữa.
Hehe, con gái nhỏ của sữa phải dưỡng thương bán đường và thức ăn cho chó rồi, không có thịt đâu
Đẹp trai thì làm gì sai cũng sẽ vẫn được tha thứ.
Nếu đổi lại thành một kẻ xấu xí, chỉ cần nói câu này ra,chưa đến nửa phút đã bị sỉ vả nát mặt rồi.
Diệp Phồn Tinh nhìn anh một cái, luống cuống nói: "em không đùa đâu, anh chờ em một lúc, em mặc quần áo trước đã."
"Thì em cứ mặc đi."
Phó Cảnh Ngộ vẫn tiếp tục đi vào, đi tới một bên, ung dung rót cho mình ly nước.
Lúc trước Phó Cảnh Ngộ ngồi trên xe lăn, làm cái gì cũng cần người bên cạnh hỗ trợ, Diệp Phồn Tinh cũng đã quen chăm sóc cho anh
hiện tại anh có thể làm hết mọi thứ, cô còn có chút không thích ứng kịp.
Bây giờ cô cảm thấy anh ở trong phòng như kiểu thổ phỉ chiếm núi!
Lúc nào cô cũng cảm thấy không an toàn lúc nào có thể bị ăn sạch sẽ.
Bởi vì anh ở trong phòng,cho nên Diệp Phồn Tinh cầm quần áo, chuẩn bị đi phòng tắm để thay.
Mặc dù nói, hai người đã là vợ chồng nhưng từ khi anh đứng lên được, trong lòng của của Diệp Phồn Tinh luôn cảm thấy là lạ. Thật giống như anh không còn là Phó Cảnh Ngộ trước kia mà cô biết nữa, mà đã biến thành người khác, điều này làm cho cô có chút khẩn trương.
Phó Cảnh Ngộ đứng ở bên cạnh, bưng ly uống nước, còn chưa uống xong, đã thấy Diệp Phồn Tinh bị tuột khăn tắm trên người xuống do vội chạy vào nhà tăm thay quần áo.
Anh còn chưa kịp nói cẩn thận, một giây kế tiếp, đã nhìn thấy cô đạp phải một góc khăn tắm, ngã nhào trên đất.
"..."
Anh để ly xuống đi tới, "Không sao chứ?"
Diệp Phồn Tinh nằm trên đất, Phó Cảnh Ngộ vội vàng đỡ cô dậy.
Cú vồ ếch như trời giáng làm toàn thân Diệp Phồn Tinh đau ê ẩm.
Diệp Phồn Tinh bò dậy, đứng hình mất ba giây.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô lo lắng hỏi, "Ngã đau lắm à?"
"Thắt lưng của em hình như bị trật rồi." Diệp Phồn Tinh nhíu mày một cái, phản ứng lại nói.
Nói thật, lớn như thế rồi, đột nhiên ngã sấp mặt một cái, suy nghĩ một chút, còn có chút ủy khuất.
Phó Cảnh Ngộ nghe xong, lập tức bế cô lên, đặt ở trên giường.
"Để anh gọi bác sĩ tới"
"Không cần đâu." Diệp Phồn Tinh ngăn anh lại: "chỉ ngã có một cái, không nghiêm trọng như vậy."
Khi còn bé không biết ngã bao nhiêu lần như thế này rồi.
Chỉ là bây giờ lớn rồi, lại là ở ngay trước mặt anh ngã sấp mặt như vậy,cảm giác có chút mất mặt mà thôi.
Phó Cảnh Ngộ ôn nhu nhìn cô, "Vậy em nằm một chút xem có đỡ không"
"Ồ."
Diệp Phồn Tinh dựa vào gối nằm xuống, đưa tay túm chăn, lúc cô bị ngã, khăn tắm bị tụt ra, cho nên lúc anh ôm cô lên giường, cô không mặt gì trên người cả.
Vào giờ phút này phản ứng lại, cô cảm thấy rất xấu hổ.
Phó Cảnh Ngộ đưa tay, kéo chăn cho cô, Diệp Phồn Tinh nằm ở trên giường, tay nhỏ ở dưới chăn, mặt đỏ như quả gấc chín, cũng không dám nhìn anh.
Phó Cảnh Ngộ ngồi ở mép giường, nhìn thấy bộ dáng này của cô, bỏ sự lo lắng qua một bên, cười được một tiếng.
Diệp Phồn Tinh thấy anh cười mình, có chút ủy khuất, "anh còn cười em. Nếu không phải là vì anh, làm sao mà em bị ngã được."
Phó Cảnh Ngộ vẫn cười, nói: "anh đâu có đẩy em ngã."
"..." Diệp Phồn Tinh không biết nói gì để phản bác, "em cũng không nói anh đẩy em. Chẳng qua em chỉ muốn mặc quần áo, nếu anh không vào, em cũng sẽ không khẩn trương như vậy."
Phó Cảnh Ngộ nghe Diệp Phồn Tinh nói xong, cười một tiếng, đi tới, nhặt quần áo rơi trên mặt đất cầm tới cho cô.
" Mặc quần áo vào đi." Cô ngã sấp mặt một cái, anh cũng không chêu đùa cô nữa.
Hehe, con gái nhỏ của sữa phải dưỡng thương bán đường và thức ăn cho chó rồi, không có thịt đâu
/1829
|