Giờ phút này bị Phó Cảnh Ngộ đọc được, cô xấu hổ muốn chết.
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy Diệp Phồn Tinh nhào tới, một tay ôm cô vào trong ngực, một tay khác cầm sách tiếp tục đọc.
Phó Cảnh Ngộ ôm Diệp Phồn Tinh, hỏi, "Cuốn sách này cũng của em à? Em định giải thích cái gì?"Anh cười gian hỏi.
"Bạn em để quên ở đây?"
Diệp Phồn Tinh đưa tay ra, "Anh đưa đây cho em nhanh lên!"
Nếu còn cho anh đọc tiếp thì cô không biết phải giấu mặt vào đâu.
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy cô xấu hổ càng, quyết tâm muốn trêu chọc cô, nghiêm túc chế nhạo nói: "Không nhìn ra, Tinh Tinh nhà chúng ta ham học hỏi ghê, không lo học mà lại đi đọc loại sách người lớn này."
"..." Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ chê cười mình, "Ai không học hành hẳn hoi hả? Anh mới là lưu manh ý!"
"Được, em đã nói vậy, vậy thì anh phải làm chuyện lưu manh nên làm." Anh nói xong, trực tiếp áp đảo Diệp Phồn Tinh lên trên giường của cô.
Giường của Diệp Phồn Tinh không giống giường ở nhà bọn họ, có chút thô sáp, lâu không ngủ, còn có chút không quen.
Tây Phó Cảnh Ngộ nâng đầu của cô,ánh mắt nhìn cô đầy ám muội.
Cô nhìn anh, gọi như mèo kêu, "ông xã."
Trong phòng này chỉ có hai người bọn họ.
Có thể là bởi vì phòng này nhỏ quá, cho nên cảm thấy quan hệ với anh, càng thêm thân mật.
"Ừ?" Phó Cảnh Ngộ không gấp gáp hôn cô, mà cứ như vậy nhìn cô.
Đôi mắt màu đen của anh càng nhìn càng mê người.
Diệp Phồn Tinh nhìn môi của anh, rất muốn hôn một cái, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu tới, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, hôn lên môi của anh.
Hành động này, chọc cho Phó Cảnh Ngộ không nhịn cười được.
Anh cúi đầu xuống, thưởng thức bờ môi non mềm ngọt ngào của cô.
Diệp Phồn Tinh nâng tay lên, vòng qua cổ của anh, quấn quýt cuồng nhiệt.
Tay anh bắt đầu luồn vào quần áo, chu du cơ thể cô, dịu dàng như đang sờ món đồ trân bảo, càng lúc càng tham lam, càng lúc càng đòi hỏi nhiều hơn.
Diệp Phồn Tinh lúc này đã hoàn toàn mất đi lý trí, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Hàng cúc áo đã bị cởi hết, để lộ ra đồ nội y màu đen đang bao quanh đôi gò bồng non mơn mởn xinh đẹp kia, Phó Cảnh Ngộ hôn dần xuống dưới, dùng miệng nhanh nhẹn đẩy lớp vải ngăn cản cảnh tiên kia ra, hưởng lấy thành quả ngọt ngào đằng sau. Anh cầm tay cô để lên vị trí cúc áo, dụ dỗ" Cởi nó ra đi".
Cô theo bản năng lần mò cởi từng cúc áo của anh trong cơn trầm luân.
Khi anh vừa tách hai chân cô ra để kéo sự trở ngại cuối cùng xuống thì...
" Tinh Tinh, Cảnh Ngộ, Hai đứa ra ăn cơm thôi, mọi người đang đợi hai đứa ra đây này! "
Bởi vì là đang ở Diệp gia, Phó Cảnh Ngộ đành khắc chế bản thân. Diệp Phồn Tinh nói với Phó Cảnh Ngộ,: " Đi ăn cơm thôi, mọi người đang đợi."
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô,cười gian đưa tay ra, giúp cô sửa lại đầu tóc rối bời, ở trên trán của cô nặng nề mà hôn một cái, mới ôm cô ngồi dậy.Hai người nhìn nhau một lúc, bình tĩnh lại, chỉnh trang quần áo đi ra ngoài.
Diệp Phồn Tinh có chút chột dạ nhìn quần áo trên người mình, thấy quần áo có nếp nhăn ra sức vuốt cho phẳng lại, "Nhìn như này liệu mọi người có phát hiện ra không?"
Mặc dù hai người cũng chưa kịp làm xong,nhưng cũng không phải chưa làm được gì, Diệp Phồn Tinh chung quy vẫn lo bị mọi người nhìn ra hai người họ vừa rồi ở trong phòng làm cái gì.
Phó Cảnh Ngộ cười một tiếng, "Không đâu."
Anh đứng lên, cầm tay cô, mở cửa phòng ra.
Diệp Phồn Tinh đi ra ngoài trước, Phó Cảnh Ngộ sau đó mới đi ra.
Diệp Mẫu làm một bàn lớn thức ăn, đối với Phó Cảnh Ngộ vô cùng nhiệt tình, quả thực là coi Phó Cảnh Ngộ là khách quý tiếp đãi.
Hôm nay đã tới đây, Diệp Phồn Tinh cũng không tranh cãi gì với ba mẹ nữa, cũng không nói gì để cho bọn họ mất hứng.
ĐỪNG QUÊN LIKE VÀ BỎ PHIẾU NẾU KHÔNG MUỐN NHÌN THẤY " KHÔNG CÒN TRANG SAU " NHÉ!
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy Diệp Phồn Tinh nhào tới, một tay ôm cô vào trong ngực, một tay khác cầm sách tiếp tục đọc.
Phó Cảnh Ngộ ôm Diệp Phồn Tinh, hỏi, "Cuốn sách này cũng của em à? Em định giải thích cái gì?"Anh cười gian hỏi.
"Bạn em để quên ở đây?"
Diệp Phồn Tinh đưa tay ra, "Anh đưa đây cho em nhanh lên!"
Nếu còn cho anh đọc tiếp thì cô không biết phải giấu mặt vào đâu.
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy cô xấu hổ càng, quyết tâm muốn trêu chọc cô, nghiêm túc chế nhạo nói: "Không nhìn ra, Tinh Tinh nhà chúng ta ham học hỏi ghê, không lo học mà lại đi đọc loại sách người lớn này."
"..." Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ chê cười mình, "Ai không học hành hẳn hoi hả? Anh mới là lưu manh ý!"
"Được, em đã nói vậy, vậy thì anh phải làm chuyện lưu manh nên làm." Anh nói xong, trực tiếp áp đảo Diệp Phồn Tinh lên trên giường của cô.
Giường của Diệp Phồn Tinh không giống giường ở nhà bọn họ, có chút thô sáp, lâu không ngủ, còn có chút không quen.
Tây Phó Cảnh Ngộ nâng đầu của cô,ánh mắt nhìn cô đầy ám muội.
Cô nhìn anh, gọi như mèo kêu, "ông xã."
Trong phòng này chỉ có hai người bọn họ.
Có thể là bởi vì phòng này nhỏ quá, cho nên cảm thấy quan hệ với anh, càng thêm thân mật.
"Ừ?" Phó Cảnh Ngộ không gấp gáp hôn cô, mà cứ như vậy nhìn cô.
Đôi mắt màu đen của anh càng nhìn càng mê người.
Diệp Phồn Tinh nhìn môi của anh, rất muốn hôn một cái, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu tới, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, hôn lên môi của anh.
Hành động này, chọc cho Phó Cảnh Ngộ không nhịn cười được.
Anh cúi đầu xuống, thưởng thức bờ môi non mềm ngọt ngào của cô.
Diệp Phồn Tinh nâng tay lên, vòng qua cổ của anh, quấn quýt cuồng nhiệt.
Tay anh bắt đầu luồn vào quần áo, chu du cơ thể cô, dịu dàng như đang sờ món đồ trân bảo, càng lúc càng tham lam, càng lúc càng đòi hỏi nhiều hơn.
Diệp Phồn Tinh lúc này đã hoàn toàn mất đi lý trí, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Hàng cúc áo đã bị cởi hết, để lộ ra đồ nội y màu đen đang bao quanh đôi gò bồng non mơn mởn xinh đẹp kia, Phó Cảnh Ngộ hôn dần xuống dưới, dùng miệng nhanh nhẹn đẩy lớp vải ngăn cản cảnh tiên kia ra, hưởng lấy thành quả ngọt ngào đằng sau. Anh cầm tay cô để lên vị trí cúc áo, dụ dỗ" Cởi nó ra đi".
Cô theo bản năng lần mò cởi từng cúc áo của anh trong cơn trầm luân.
Khi anh vừa tách hai chân cô ra để kéo sự trở ngại cuối cùng xuống thì...
" Tinh Tinh, Cảnh Ngộ, Hai đứa ra ăn cơm thôi, mọi người đang đợi hai đứa ra đây này! "
Bởi vì là đang ở Diệp gia, Phó Cảnh Ngộ đành khắc chế bản thân. Diệp Phồn Tinh nói với Phó Cảnh Ngộ,: " Đi ăn cơm thôi, mọi người đang đợi."
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô,cười gian đưa tay ra, giúp cô sửa lại đầu tóc rối bời, ở trên trán của cô nặng nề mà hôn một cái, mới ôm cô ngồi dậy.Hai người nhìn nhau một lúc, bình tĩnh lại, chỉnh trang quần áo đi ra ngoài.
Diệp Phồn Tinh có chút chột dạ nhìn quần áo trên người mình, thấy quần áo có nếp nhăn ra sức vuốt cho phẳng lại, "Nhìn như này liệu mọi người có phát hiện ra không?"
Mặc dù hai người cũng chưa kịp làm xong,nhưng cũng không phải chưa làm được gì, Diệp Phồn Tinh chung quy vẫn lo bị mọi người nhìn ra hai người họ vừa rồi ở trong phòng làm cái gì.
Phó Cảnh Ngộ cười một tiếng, "Không đâu."
Anh đứng lên, cầm tay cô, mở cửa phòng ra.
Diệp Phồn Tinh đi ra ngoài trước, Phó Cảnh Ngộ sau đó mới đi ra.
Diệp Mẫu làm một bàn lớn thức ăn, đối với Phó Cảnh Ngộ vô cùng nhiệt tình, quả thực là coi Phó Cảnh Ngộ là khách quý tiếp đãi.
Hôm nay đã tới đây, Diệp Phồn Tinh cũng không tranh cãi gì với ba mẹ nữa, cũng không nói gì để cho bọn họ mất hứng.
ĐỪNG QUÊN LIKE VÀ BỎ PHIẾU NẾU KHÔNG MUỐN NHÌN THẤY " KHÔNG CÒN TRANG SAU " NHÉ!
/1829
|