Cả đời này không rời xa anh
Chương 453: Cô là phong cảnh đẹp nhất mà cả đời này anh muốn ngắm nhìn!
/1829
|
Mạc vân Trà Sữa
Cô có nói nhiều bao nhiêu đi nữa, anh cũng sẽ không cảm thấy ồn, chỉ thích nghe cô nói chuyện.
Luôn cảm thấy thanh âm của cô là âm thanh êm tai nhất trên đời này.
Diệp Phồn Tinh bị ánh mắt của Phó Cảnh Ngộ nhìn đến như vậy, cảm giác nhịp tim đập loạn lên
Đang lúc này, điện thoại của Diệp Phồn Tinh vang lên.
"Tưởng Sâm gọi điện thoại tới rồi."
Cô cầm điện thoại lên, nghe máy.
Tưởng Sâm chẳng qua chỉ ra xử lý chút việc, vậy mà lúc quay lại đã không thấy hai người này đâu, chỉ để lại một mình anh ta ở trong biệt thự.
Tưởng có gì xảy ra, anh ta vội vàng gọi điện thoại cho Diệp Phồn Tinh.
Phó Cảnh Ngộ ngồi ở một bên, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh nghe điện thoại: "Ừ, chúng tôi ra ngoài ăn khuya, lúc nào về chúng tôi sẽ mua về cho anh một phần,anh muốn ăn cái gì?... Được, tôi biết rồi."
Diệp Phồn Tinh cúp điện thoại, có chút xấu hổ nói: "Tưởng Sâm hỏi chúng ta đi đâu. Đáng nhẽ lúc nãy chúng ta phải gọi anh ta đi cùng mới phải."
Nhưng mà trong mắt cô chỉ có Phó Cảnh Ngộ, nên quên béng mất.
Phó Cảnh Ngộ lãnh đạm nói: "Không sao đâu."
Tưởng Sâm sẽ không để ý những thứ này.
Hơn nữa, cậu ta mà dám bám đuôi làm bóng đèn thử xem.
Có cho cậu ta đi cậu ta cũng chẳng dám.
Diệp Phồn Tinh và Phó Cảnh Ngộ ở bên ngoài ăn xong, lại đi đi dạo một lúc.
Nam Xuyên có một con sông, ban đêm hai bờ sông có đèn chiếu sáng lung linh, có một loại cảm giác vô cùng bình yên khi đến đây.
Diệp Phồn Tinh và Phó Cảnh Ngộ đi dạo trên cầu, Diệp Phồn Tinh hỏi Phó Cảnh Ngộ, "Ông xã, anh cảm thấy nơi này có đẹp không?"
Phó Cảnh Ngộ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lên hoạt bát của cô, "Ừ, đẹp lắm."
Diệp Phồn Tinh nói: "Em cũng cảm thấy nơi này phong cảnh rất đẹp. Thật đúng là kỳ quái, khi còn bé thường tới đây,lại không cảm thấy nơi này đẹp như vậy."
Tối nay lại cảm thấy nơi này giống như một bức họa từ trong tranh vậy.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, nghiêm túc cải chính nói: "Anh nói là em đẹp nhất."
"..."
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, nhịn không được bật cười.
Đôi mắt cô tràn ngập ý cười, so với ngôi sao trên trời còn đẹp hơn vặn phần.
Cô đi tới trước mặt Phó Cảnh Ngộ, khoác tay anh, "Có thật không? Đẹp cỡ nào?"
"..." Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, trực tiếp chuyển đề tài, nói: "Về đi."
"Nói đi mà!" Diệp Phồn Tinh ép hỏi: "Làm gì có người nào khen người ta mà chỉ khen một nửa?"
"..." Phó Cảnh Ngộ không biết phải nói gì.
Tưởng Sâm một mình ở cửa biệt thự chờ hai người, Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ sau khi rời khỏi đây, mãi chưvềvềanh ta sốt ruột nhìn thời gian, vô cùng lo lắng. Cứ ở cửa đi tới đi lui.
Qua rất lâu, mới nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ trở lại, trên lưng còn cõng Diệp Phồn Tinh.
Thấy một màn như vậy, Tưởng Sâm vội vàng nghênh đón, "anh Phó."
Phó Cảnh Ngộ ra dấu cho Tưởng Sâm im lặng,Sợ anh ta làm ồn đến Diệp Phồn Tinh, Phó Cảnh Ngộ tiếp tục cõng Diệp Phồn Tinh đi vào bên trong.
Tưởng Sâm nói: "Chân của anh còn chưa hoàn toàn bình phục,bác sĩ Kỷ nói vẫn phải chú ý một chút, hay là để tôi giúp anh!"
"Không sao" Phó Cảnh Ngộ chững chạc nói nói: "Tôi tự có chừng mực."
Phó Cảnh Ngộ đem Diệp Phồn Tinh trở về phòng, đặt cô lên giường, giúp cô đắp chăn lên.
Nam Xuyên ban đêm rất yên tĩnh, không nghe thấy bất kì một động tĩnh gì, anh nhìn bộ dáng ngủ say của cô, đưa tay ra, vuốt nhẹ lên gương mặt của cô, trên mặt lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
Luôn cảm thấy mỗi lần nhìn cô ngủ say như vậy đã là đây là thứ đẹp nhất mà anh muốn nhìn thấy cả đời này.
Sáng hôm sau, Diệp Phồn Tinh tỉnh dậy, liền bị Tưởng Sâm dạy dỗ một trận, "anh Phó hiện tại vừa bình phục, cô phải chú ý một chút."
Đừng quên like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương mới nhé!
Cô có nói nhiều bao nhiêu đi nữa, anh cũng sẽ không cảm thấy ồn, chỉ thích nghe cô nói chuyện.
Luôn cảm thấy thanh âm của cô là âm thanh êm tai nhất trên đời này.
Diệp Phồn Tinh bị ánh mắt của Phó Cảnh Ngộ nhìn đến như vậy, cảm giác nhịp tim đập loạn lên
Đang lúc này, điện thoại của Diệp Phồn Tinh vang lên.
"Tưởng Sâm gọi điện thoại tới rồi."
Cô cầm điện thoại lên, nghe máy.
Tưởng Sâm chẳng qua chỉ ra xử lý chút việc, vậy mà lúc quay lại đã không thấy hai người này đâu, chỉ để lại một mình anh ta ở trong biệt thự.
Tưởng có gì xảy ra, anh ta vội vàng gọi điện thoại cho Diệp Phồn Tinh.
Phó Cảnh Ngộ ngồi ở một bên, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh nghe điện thoại: "Ừ, chúng tôi ra ngoài ăn khuya, lúc nào về chúng tôi sẽ mua về cho anh một phần,anh muốn ăn cái gì?... Được, tôi biết rồi."
Diệp Phồn Tinh cúp điện thoại, có chút xấu hổ nói: "Tưởng Sâm hỏi chúng ta đi đâu. Đáng nhẽ lúc nãy chúng ta phải gọi anh ta đi cùng mới phải."
Nhưng mà trong mắt cô chỉ có Phó Cảnh Ngộ, nên quên béng mất.
Phó Cảnh Ngộ lãnh đạm nói: "Không sao đâu."
Tưởng Sâm sẽ không để ý những thứ này.
Hơn nữa, cậu ta mà dám bám đuôi làm bóng đèn thử xem.
Có cho cậu ta đi cậu ta cũng chẳng dám.
Diệp Phồn Tinh và Phó Cảnh Ngộ ở bên ngoài ăn xong, lại đi đi dạo một lúc.
Nam Xuyên có một con sông, ban đêm hai bờ sông có đèn chiếu sáng lung linh, có một loại cảm giác vô cùng bình yên khi đến đây.
Diệp Phồn Tinh và Phó Cảnh Ngộ đi dạo trên cầu, Diệp Phồn Tinh hỏi Phó Cảnh Ngộ, "Ông xã, anh cảm thấy nơi này có đẹp không?"
Phó Cảnh Ngộ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lên hoạt bát của cô, "Ừ, đẹp lắm."
Diệp Phồn Tinh nói: "Em cũng cảm thấy nơi này phong cảnh rất đẹp. Thật đúng là kỳ quái, khi còn bé thường tới đây,lại không cảm thấy nơi này đẹp như vậy."
Tối nay lại cảm thấy nơi này giống như một bức họa từ trong tranh vậy.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, nghiêm túc cải chính nói: "Anh nói là em đẹp nhất."
"..."
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, nhịn không được bật cười.
Đôi mắt cô tràn ngập ý cười, so với ngôi sao trên trời còn đẹp hơn vặn phần.
Cô đi tới trước mặt Phó Cảnh Ngộ, khoác tay anh, "Có thật không? Đẹp cỡ nào?"
"..." Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, trực tiếp chuyển đề tài, nói: "Về đi."
"Nói đi mà!" Diệp Phồn Tinh ép hỏi: "Làm gì có người nào khen người ta mà chỉ khen một nửa?"
"..." Phó Cảnh Ngộ không biết phải nói gì.
Tưởng Sâm một mình ở cửa biệt thự chờ hai người, Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ sau khi rời khỏi đây, mãi chưvềvềanh ta sốt ruột nhìn thời gian, vô cùng lo lắng. Cứ ở cửa đi tới đi lui.
Qua rất lâu, mới nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ trở lại, trên lưng còn cõng Diệp Phồn Tinh.
Thấy một màn như vậy, Tưởng Sâm vội vàng nghênh đón, "anh Phó."
Phó Cảnh Ngộ ra dấu cho Tưởng Sâm im lặng,Sợ anh ta làm ồn đến Diệp Phồn Tinh, Phó Cảnh Ngộ tiếp tục cõng Diệp Phồn Tinh đi vào bên trong.
Tưởng Sâm nói: "Chân của anh còn chưa hoàn toàn bình phục,bác sĩ Kỷ nói vẫn phải chú ý một chút, hay là để tôi giúp anh!"
"Không sao" Phó Cảnh Ngộ chững chạc nói nói: "Tôi tự có chừng mực."
Phó Cảnh Ngộ đem Diệp Phồn Tinh trở về phòng, đặt cô lên giường, giúp cô đắp chăn lên.
Nam Xuyên ban đêm rất yên tĩnh, không nghe thấy bất kì một động tĩnh gì, anh nhìn bộ dáng ngủ say của cô, đưa tay ra, vuốt nhẹ lên gương mặt của cô, trên mặt lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
Luôn cảm thấy mỗi lần nhìn cô ngủ say như vậy đã là đây là thứ đẹp nhất mà anh muốn nhìn thấy cả đời này.
Sáng hôm sau, Diệp Phồn Tinh tỉnh dậy, liền bị Tưởng Sâm dạy dỗ một trận, "anh Phó hiện tại vừa bình phục, cô phải chú ý một chút."
Đừng quên like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương mới nhé!
/1829
|