Hắn đột nhiên tỏ tình và giải thích với cô, làm cho sắc mặt của Diệp Phồn Tinh phảng phất như kiểu vừa bị sét đánh giữa trời quang.
Một thời gian dài như vậy rồi, Cố Vũ Trạch đã lâu lắm rồi không nhắc lại chuyện lúc trước.
Diệp Phồn Tinh tỏ ra không vui nói: "Cậu làm gì vậy? Uống nhầm thuốc à?"
"Thật ra tôi đã sớm biết, em và cậu tôi kết hôn, chẳng qua chỉ là một giao dịch. Em là vì học phí mới lấy cậu ấy, mà cậu anh anh lúc ấy cũng chỉ cần một cô dâu lấp đầy khoảng trống."
Chuyện này, Cố Vũ Trạch đã giấu ở trong lòng rất lâu.
Sở dĩ không nói ra, là bởi vì nghĩ đến tình hình sức khỏe của Phó Cảnh Ngộ.
Phó Cảnh Ngộ rất tốt đối với hắn, lại là cậu ruột, nếu lúc đó mà còn cướp Diệp Phồn Tinh thì làm sao hắn còn xứng làm con người?
Nhưng mà bây giờ không giống như vậy nữa rồi, Phó Cảnh Ngộ đã bình phục, chuyện này làm cho Cố Vũ Trạch lại thấy được hy vọng.
Diệp Phồn Tinh sửng sốt, không nghĩ tới bí mật này lại bị Cố Vũ Trạch biết được.
Cô nhìn hắn, "Ai nói với cậu cái này?"
"Chính tai tôi nghe thấy bọn họ nói." Cố Vũ Trạch nhìn cô, ánh mắt vừa mong đợi lại ôn nhu, "Tinh Tinh, quay lại với tôi có được không?"
"Cố Vũ Trạch..." Diệp Phồn Tinh hiện tại không muốn cùng hắn thảo luận cái đề tài này chút nào.
Cô cũng đã sớm đem quan hệ của mình và hắn phân cực kỳ rõ ràng rồi.
Cố Vũ Trạch không cho Diệp Phồn Tinh cơ hội nói chuyện, tiếp tục nói: "Tôi thật sự rất muốn... Rất muốn ở bên em. Bây giờ cậu tôi đã bình phục rồi, cậu ấy cũng không cần em nữa, sẽ có rất nhiều người phụ nữ tình nguyện làm vợ của cậu, nhưng mà còn anh, nếu không có em bên tôi, tôi thật sự không biết mình phải làm sao nữa. Luôn cảm giác cuộc sống của tôi trở nên không có ý nghĩa, mỗi lần nhìn thấy em ở bên cậu, em có biết trong lòng tôi đau khổ đến như thế nào không? Tôi lớn như vậy rồi, nhưng cho tới bây giờ chưa từng yêu người con gái nào nhiều như em, em là người đầu tiên, cũng là người duy nhất trong đời này của Cố Vũ Trạch này."
So với trước kia, hắn dường như thành thục hơn rất nhiều.
Nói chuyện với cô, cũng sẽ không bày ra cái kiểu " Được anh yêu là vinh hạnh của em, em phải biết quý trọng" nữa, mà là sự thành khẩn cùng thỉnh cầu.
Nhưng mà, coi như hiện tại hắn có nói như vậy, Diệp Phồn Tinh cũng không hề mảy may rung động, "Cậu đừng nói nữa, tôi không muốn nghe,cậu có biết nếu như tôi đem những lời này nói cho chồng tôi nghe, cậu biết sẽ có kết quả gì không?"
"Tôi không sợ." Cố Vũ Trạch nói: "Coi như ở ngay trước mặt cậu,tôi vẫn sẽ nói những lời này.Trước đây là tôi có lỗi với em, là tôi sai, nếu như đây là cái giá nhất định phải trả để được bên cạnh em, tôi cũng đồng ý. Tôi chỉ hy vọng em có thể tha thứ cho tôi."
Ánh mắt của hắn, làm cho cô nhớ lại lúc ban đầu, hắn nói với cô: "Diệp Phồn Tinh, chúng ta yêu nhau đi!"
Đều là những chuyện đã qua.
Nếu như không phải là hắn đột nhiên dấy lên, Diệp Phồn Tinh cũng đã quên rằng mình và Cố Vũ Trạch đã từng yêu nhau.
Ngoài trời mưa càng lúc càng nặng hạt, ánh mắt của Cố Vũ Trạch tràn đầy chấp niệm.
Hắn nhìn say đắm Diệp Phồn Tinh, nếu như không phải bây giờ đang ở trường học, hắn thật sự rất muốn ôm cô vào trong ngực.
Nhưng mà hắn không dám, bởi vì hắn biết,nếu hắn làm như vậy cô sẽ hận hắn.
Lâm Vi đi tới, đúng dịp thấy hai người đứng ở nơi đó, bởi vì họ che ô, không chú ý nhìn, căn bản không nhận ra là bọn họ.
Nhưng Lâm Vi đã quá quen thuộc với Cố Vũ Trạch, cho dù là trời đang mưa to, nhưng chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra được.
Lâm Vi đi tới, gọi: "Tinh Tinh."
Lâm Vi đi tới, phá vỡ sự khó xử giữa Diệp Phồn Tinh và Cố Vũ Trạch.
Diệp Phồn Tinh thấy Lâm Vi, giống như nhìn thấy cứu tinh "Gì, Lâm Vi."
Trên mặt Lâm Vi mang theo sự hiếu kỳ, nhìn Cố Vũ Trạch một cái, "Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Rất hiếm khi nhìn thấy hai người bọn họ ở chung một chỗ.
PS:
Vì yêu mà hèn mọn, vì yêu mà ích kỉ,vì yêu mà sinh hận...
Liệu Cố Vũ Trạch sẽ hướng theo con đường nào đây?
Cố Vũ Trạch thì cứ mãi không buông bỏ được mối tình đơn phương không có kết quả,thật sự quá ngốc, nhưng còn người con gái tên Lâm Vi kia còn ngốc hơn!
...
Nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!
Một thời gian dài như vậy rồi, Cố Vũ Trạch đã lâu lắm rồi không nhắc lại chuyện lúc trước.
Diệp Phồn Tinh tỏ ra không vui nói: "Cậu làm gì vậy? Uống nhầm thuốc à?"
"Thật ra tôi đã sớm biết, em và cậu tôi kết hôn, chẳng qua chỉ là một giao dịch. Em là vì học phí mới lấy cậu ấy, mà cậu anh anh lúc ấy cũng chỉ cần một cô dâu lấp đầy khoảng trống."
Chuyện này, Cố Vũ Trạch đã giấu ở trong lòng rất lâu.
Sở dĩ không nói ra, là bởi vì nghĩ đến tình hình sức khỏe của Phó Cảnh Ngộ.
Phó Cảnh Ngộ rất tốt đối với hắn, lại là cậu ruột, nếu lúc đó mà còn cướp Diệp Phồn Tinh thì làm sao hắn còn xứng làm con người?
Nhưng mà bây giờ không giống như vậy nữa rồi, Phó Cảnh Ngộ đã bình phục, chuyện này làm cho Cố Vũ Trạch lại thấy được hy vọng.
Diệp Phồn Tinh sửng sốt, không nghĩ tới bí mật này lại bị Cố Vũ Trạch biết được.
Cô nhìn hắn, "Ai nói với cậu cái này?"
"Chính tai tôi nghe thấy bọn họ nói." Cố Vũ Trạch nhìn cô, ánh mắt vừa mong đợi lại ôn nhu, "Tinh Tinh, quay lại với tôi có được không?"
"Cố Vũ Trạch..." Diệp Phồn Tinh hiện tại không muốn cùng hắn thảo luận cái đề tài này chút nào.
Cô cũng đã sớm đem quan hệ của mình và hắn phân cực kỳ rõ ràng rồi.
Cố Vũ Trạch không cho Diệp Phồn Tinh cơ hội nói chuyện, tiếp tục nói: "Tôi thật sự rất muốn... Rất muốn ở bên em. Bây giờ cậu tôi đã bình phục rồi, cậu ấy cũng không cần em nữa, sẽ có rất nhiều người phụ nữ tình nguyện làm vợ của cậu, nhưng mà còn anh, nếu không có em bên tôi, tôi thật sự không biết mình phải làm sao nữa. Luôn cảm giác cuộc sống của tôi trở nên không có ý nghĩa, mỗi lần nhìn thấy em ở bên cậu, em có biết trong lòng tôi đau khổ đến như thế nào không? Tôi lớn như vậy rồi, nhưng cho tới bây giờ chưa từng yêu người con gái nào nhiều như em, em là người đầu tiên, cũng là người duy nhất trong đời này của Cố Vũ Trạch này."
So với trước kia, hắn dường như thành thục hơn rất nhiều.
Nói chuyện với cô, cũng sẽ không bày ra cái kiểu " Được anh yêu là vinh hạnh của em, em phải biết quý trọng" nữa, mà là sự thành khẩn cùng thỉnh cầu.
Nhưng mà, coi như hiện tại hắn có nói như vậy, Diệp Phồn Tinh cũng không hề mảy may rung động, "Cậu đừng nói nữa, tôi không muốn nghe,cậu có biết nếu như tôi đem những lời này nói cho chồng tôi nghe, cậu biết sẽ có kết quả gì không?"
"Tôi không sợ." Cố Vũ Trạch nói: "Coi như ở ngay trước mặt cậu,tôi vẫn sẽ nói những lời này.Trước đây là tôi có lỗi với em, là tôi sai, nếu như đây là cái giá nhất định phải trả để được bên cạnh em, tôi cũng đồng ý. Tôi chỉ hy vọng em có thể tha thứ cho tôi."
Ánh mắt của hắn, làm cho cô nhớ lại lúc ban đầu, hắn nói với cô: "Diệp Phồn Tinh, chúng ta yêu nhau đi!"
Đều là những chuyện đã qua.
Nếu như không phải là hắn đột nhiên dấy lên, Diệp Phồn Tinh cũng đã quên rằng mình và Cố Vũ Trạch đã từng yêu nhau.
Ngoài trời mưa càng lúc càng nặng hạt, ánh mắt của Cố Vũ Trạch tràn đầy chấp niệm.
Hắn nhìn say đắm Diệp Phồn Tinh, nếu như không phải bây giờ đang ở trường học, hắn thật sự rất muốn ôm cô vào trong ngực.
Nhưng mà hắn không dám, bởi vì hắn biết,nếu hắn làm như vậy cô sẽ hận hắn.
Lâm Vi đi tới, đúng dịp thấy hai người đứng ở nơi đó, bởi vì họ che ô, không chú ý nhìn, căn bản không nhận ra là bọn họ.
Nhưng Lâm Vi đã quá quen thuộc với Cố Vũ Trạch, cho dù là trời đang mưa to, nhưng chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra được.
Lâm Vi đi tới, gọi: "Tinh Tinh."
Lâm Vi đi tới, phá vỡ sự khó xử giữa Diệp Phồn Tinh và Cố Vũ Trạch.
Diệp Phồn Tinh thấy Lâm Vi, giống như nhìn thấy cứu tinh "Gì, Lâm Vi."
Trên mặt Lâm Vi mang theo sự hiếu kỳ, nhìn Cố Vũ Trạch một cái, "Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Rất hiếm khi nhìn thấy hai người bọn họ ở chung một chỗ.
PS:
Vì yêu mà hèn mọn, vì yêu mà ích kỉ,vì yêu mà sinh hận...
Liệu Cố Vũ Trạch sẽ hướng theo con đường nào đây?
Cố Vũ Trạch thì cứ mãi không buông bỏ được mối tình đơn phương không có kết quả,thật sự quá ngốc, nhưng còn người con gái tên Lâm Vi kia còn ngốc hơn!
...
Nhớ like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!
/1829
|