Tô Lâm Hoan nhìn cô, nói, " Cô vừa vặn có một số việc muốn tìm em, em có tiện nói chuyện không?"
"..." Diệp Phồn Tinh hơi chần chờ, sau đó gật đầu.
Cô cũng đâu làm sai chuyện gì, sao phải sợ chứ.
Mọi người thấy Tô Lâm Hoan muốn nói chuyện riêng với Diệp Phồn Tinh, cũng không quấy rầy.
Hai người đi tìm một vị trí ngồi xuống, Tô Lâm Hoan cười một tiếng, "Ngày hôm qua tại Phó gia, cô còn có chuyện chưa nói được với em."
" Cô Tô có gì thì cứ việc nói thẳng đi." Tay Diệp Phồn Tinh đặt ở trên đầu gối, không thích Tô Lâm Hoan cứ vòng vo như vậy.
"Thật ra thì chính là chuyện miếng ngọc kia."
"Cái này thì em không thể giúp cô rồi." Diệp Phồn Tinh vờ như xấu hổ: "Thứ mà chồng em đã tặng cho em, chừ khi anh ấy lên tiếng bảo em trả ra, thì không ai có quyền yêu cầu em đưa thứ gì ra cả."
Tô Lâm Hoan nhìn Diệp Phồn Tinh, "Phốc" một tiếng, bật cười, "Không phải cô tới để bắt em trả lại, cô nói là, nếu như em đã thích, vậy thì em cứ giữ lại đi."
Bảo cô cứ giữ lại sao?
Ngày hôm qua không phải là còn nói, miếng ngọc kia là bối của mẹ cô ta sao?
Tô Lâm Hoan chuyển đề tài, nói với Diệp Phồn Tinh: "Cô nghe nói, hồi học cấp 3,em và Cố Vũ Trạch ở từng yêu nhau đúng không?"
Diệp Phồn Tinh sửng sốt một hồi, không nghĩ tới Tô Lâm Hoan lại biết chuyện này.
Nhìn bộ dáng của cô ta, chắc là cố ý đi nghe ngóng chuyện của mình?
Diệp Phồn Tinh cảm thấy cô ta không có ý tốt, lãnh đạm trả lời: "Ai lúc còn trẻ không có chút quá khứ? Cô Tô, cô nói tới cái này là có mục đích gì?"
Tô Lâm Hoan nói: "Hai người là mối tình đầu, bởi vì Triệu Gia Kỳ mới tách ra, thật ra suy nghĩ một chút,thì thấy rất đáng tiếc."
"Chuyện đã qua, không có cái gì là đáng tiếc cả."
"Có thật không?" Tô Lâm Hoan không tin nhìn Diệp Phồn Tinh, "Cô cảm thấy em còn rất yêu Cố Vũ Trạch! Cậu ta đẹp trai, thành tích tốt, hơn nữa hiện tại lại rất nổi tiếng, trong trường này có rất nhiều nữ sinh thích cậu ta! Trọng điểm là, hai người còn yêu nhau."
"Cô rốt cuộc muốn nói cái gì?" Diệp Phồn Tinh đã đã mất đi sự nhẫn nại sau cùng.
Thật sự không thể nói chuyện bình thường với người phụ nữ này.
Tô Lâm Hoan cũng dứt khoát vào thẳng đề, không vòng vo, nói: "Rời xa Cảnh Ngộ có được không? Trả anh ấy lại cho cô."
"Cô nói cái gì?" Diệp Phồn Tinh không thể tin được.
Cô ta lại dám nói... Trả chồng cô lại cho cô ta?
"Em không thích anh ấy thì đâu cần phải miễn cưỡng bản thân mình?Nếu cần Tiền, em muốn bao nhiêu cô đều có thể cho em. Đảm bảo cả đời này em tiêu không hết, chỉ cần em rời xa anh ấy thôi"
"Ai nói tôi không yêu chồng tôi?" Diệp Phồn Tinh lạnh lùng thốt lên: "Cô ăn nói cho sạch sẽ một chút, chỉ có nhà cô có tiền thôi à, tôi nói cho cô biết, cô cứ giữ lại mấy đồng tiền bẩn thỉu của mình đi tôi không cần!"
Cô có thể tự mình kiếm tiền, không cần ai phải bố thí
Tô Lâm Hoan bày ra bộ dáng giả nhân giả nghĩa, tận tình nói: "Tinh Tinh,sao em lại nặng lời thế,vì cô rất quý em. Cho nên, cũng không muốn thương tổn đến em. Hôm nay cô đến tìm em, cũng bởi vì cô thành tâm hy vọng em trả lại Cảnh Ngộ cho cô. Cô và anh ấy ở bên nhau nhiều năm, tình cảm sâu đậm,xét từ mọi phương diện mà nói, cô mới là người vợ xứng đáng nhất để đứng bên anh ấy. Vợ của Cảnh Ngộ không thể là em được! Không phải vì em không tốt, mà là Cảnh Ngộ quá ưu tú. Em có nhiều chỗ không hiểu, làm vợ của anh ấy, áp lực sẽ rất lớn. Đã như vậy, không bằng chúng ta tạo điều kiện cho nhau. Sau này, Khi em có tiền rồi, muốn loại đàn ông nào chẳng được, còn sợ không tìm được người đàn ông ưng ý em sao? Em nói xem?"
Lúc cô ta đang thao thao bất tuyệt, Diệp Phồn Tinh đã đứng lên.
Thấy Tô Lâm Hoan còn đắm chìm trong ảo tưởng tốt đẹp của mình, Diệp Phồn Tinh dứt khoát lấy chai nước từ trong ba lô ra, mở nắp, trực tiếp dội từ đỉnh đầu của bà cô Tô Lâm Hoan xuống.
Tô Lâm Hoan hôm nay cố ý ăn mặc thật đẹp, muốn để cho Diệp Phồn Tinh ý thức được chênh lệch, thấy khó mà lui
Bị Diệp Phồn Tinh dội cho một chai nước ướt như chuột lột, cô ta không thể nào ngờ tới.
Mấy người đứng gần đó thấy một màn như vậy, đều dừng lại, toàn bộ nhìn về phía Diệp Phồn Tinh.
Trời ạ!
Diệp Phồn Tinh bị điên rồi sao?
Ở trước mặt mọi người, mà lại dám hắt nước ướt hết Tô Lâm Hoan!
Sữa chỉ hỏi một câu thôi, mọi người thấy hả dạ không?
Mau like và bỏ phiếu cho Sữa để xem sóng gió gì sẽ đến với Tiểu Tinh của chúng ta nào!
"..." Diệp Phồn Tinh hơi chần chờ, sau đó gật đầu.
Cô cũng đâu làm sai chuyện gì, sao phải sợ chứ.
Mọi người thấy Tô Lâm Hoan muốn nói chuyện riêng với Diệp Phồn Tinh, cũng không quấy rầy.
Hai người đi tìm một vị trí ngồi xuống, Tô Lâm Hoan cười một tiếng, "Ngày hôm qua tại Phó gia, cô còn có chuyện chưa nói được với em."
" Cô Tô có gì thì cứ việc nói thẳng đi." Tay Diệp Phồn Tinh đặt ở trên đầu gối, không thích Tô Lâm Hoan cứ vòng vo như vậy.
"Thật ra thì chính là chuyện miếng ngọc kia."
"Cái này thì em không thể giúp cô rồi." Diệp Phồn Tinh vờ như xấu hổ: "Thứ mà chồng em đã tặng cho em, chừ khi anh ấy lên tiếng bảo em trả ra, thì không ai có quyền yêu cầu em đưa thứ gì ra cả."
Tô Lâm Hoan nhìn Diệp Phồn Tinh, "Phốc" một tiếng, bật cười, "Không phải cô tới để bắt em trả lại, cô nói là, nếu như em đã thích, vậy thì em cứ giữ lại đi."
Bảo cô cứ giữ lại sao?
Ngày hôm qua không phải là còn nói, miếng ngọc kia là bối của mẹ cô ta sao?
Tô Lâm Hoan chuyển đề tài, nói với Diệp Phồn Tinh: "Cô nghe nói, hồi học cấp 3,em và Cố Vũ Trạch ở từng yêu nhau đúng không?"
Diệp Phồn Tinh sửng sốt một hồi, không nghĩ tới Tô Lâm Hoan lại biết chuyện này.
Nhìn bộ dáng của cô ta, chắc là cố ý đi nghe ngóng chuyện của mình?
Diệp Phồn Tinh cảm thấy cô ta không có ý tốt, lãnh đạm trả lời: "Ai lúc còn trẻ không có chút quá khứ? Cô Tô, cô nói tới cái này là có mục đích gì?"
Tô Lâm Hoan nói: "Hai người là mối tình đầu, bởi vì Triệu Gia Kỳ mới tách ra, thật ra suy nghĩ một chút,thì thấy rất đáng tiếc."
"Chuyện đã qua, không có cái gì là đáng tiếc cả."
"Có thật không?" Tô Lâm Hoan không tin nhìn Diệp Phồn Tinh, "Cô cảm thấy em còn rất yêu Cố Vũ Trạch! Cậu ta đẹp trai, thành tích tốt, hơn nữa hiện tại lại rất nổi tiếng, trong trường này có rất nhiều nữ sinh thích cậu ta! Trọng điểm là, hai người còn yêu nhau."
"Cô rốt cuộc muốn nói cái gì?" Diệp Phồn Tinh đã đã mất đi sự nhẫn nại sau cùng.
Thật sự không thể nói chuyện bình thường với người phụ nữ này.
Tô Lâm Hoan cũng dứt khoát vào thẳng đề, không vòng vo, nói: "Rời xa Cảnh Ngộ có được không? Trả anh ấy lại cho cô."
"Cô nói cái gì?" Diệp Phồn Tinh không thể tin được.
Cô ta lại dám nói... Trả chồng cô lại cho cô ta?
"Em không thích anh ấy thì đâu cần phải miễn cưỡng bản thân mình?Nếu cần Tiền, em muốn bao nhiêu cô đều có thể cho em. Đảm bảo cả đời này em tiêu không hết, chỉ cần em rời xa anh ấy thôi"
"Ai nói tôi không yêu chồng tôi?" Diệp Phồn Tinh lạnh lùng thốt lên: "Cô ăn nói cho sạch sẽ một chút, chỉ có nhà cô có tiền thôi à, tôi nói cho cô biết, cô cứ giữ lại mấy đồng tiền bẩn thỉu của mình đi tôi không cần!"
Cô có thể tự mình kiếm tiền, không cần ai phải bố thí
Tô Lâm Hoan bày ra bộ dáng giả nhân giả nghĩa, tận tình nói: "Tinh Tinh,sao em lại nặng lời thế,vì cô rất quý em. Cho nên, cũng không muốn thương tổn đến em. Hôm nay cô đến tìm em, cũng bởi vì cô thành tâm hy vọng em trả lại Cảnh Ngộ cho cô. Cô và anh ấy ở bên nhau nhiều năm, tình cảm sâu đậm,xét từ mọi phương diện mà nói, cô mới là người vợ xứng đáng nhất để đứng bên anh ấy. Vợ của Cảnh Ngộ không thể là em được! Không phải vì em không tốt, mà là Cảnh Ngộ quá ưu tú. Em có nhiều chỗ không hiểu, làm vợ của anh ấy, áp lực sẽ rất lớn. Đã như vậy, không bằng chúng ta tạo điều kiện cho nhau. Sau này, Khi em có tiền rồi, muốn loại đàn ông nào chẳng được, còn sợ không tìm được người đàn ông ưng ý em sao? Em nói xem?"
Lúc cô ta đang thao thao bất tuyệt, Diệp Phồn Tinh đã đứng lên.
Thấy Tô Lâm Hoan còn đắm chìm trong ảo tưởng tốt đẹp của mình, Diệp Phồn Tinh dứt khoát lấy chai nước từ trong ba lô ra, mở nắp, trực tiếp dội từ đỉnh đầu của bà cô Tô Lâm Hoan xuống.
Tô Lâm Hoan hôm nay cố ý ăn mặc thật đẹp, muốn để cho Diệp Phồn Tinh ý thức được chênh lệch, thấy khó mà lui
Bị Diệp Phồn Tinh dội cho một chai nước ướt như chuột lột, cô ta không thể nào ngờ tới.
Mấy người đứng gần đó thấy một màn như vậy, đều dừng lại, toàn bộ nhìn về phía Diệp Phồn Tinh.
Trời ạ!
Diệp Phồn Tinh bị điên rồi sao?
Ở trước mặt mọi người, mà lại dám hắt nước ướt hết Tô Lâm Hoan!
Sữa chỉ hỏi một câu thôi, mọi người thấy hả dạ không?
Mau like và bỏ phiếu cho Sữa để xem sóng gió gì sẽ đến với Tiểu Tinh của chúng ta nào!
/1829
|