Vì không muốn bà Phó thất vọng, Diệp Phồn Tinh gật đầu nói, "Con biết rồi ạ."
Nhưng mà chuyện con cái, cô đã cùng Phó Cảnh Ngộ thống nhất, tạm thời không muốn.
Hơn nữa, nếu như chỉ là vì Tô Lâm Hoan, mới cần có thai, cái này dường như cũng không có ý nghĩa gì.
Bọn họ đang nói chuyện, quản gia liền tiến vào, nói với bà Phó: "Phu nhân, Tô phu nhân đến tìm bà ạ."
Nghe được là mẹ của Tô Lâm Hoan, Diệp Phồn Tinh ngẩn ra.
"..." Bà Phó nhíu mày một cái, "Bà ta tới làm gì?"
"Nói là có chuyện gấp."
"Để cho bà ta đi vào đi." Bà Phó đưa cây kéo cho người giúp việc đứng bên cạnh, nói với Diệp Phồn Tinh: "Chúng ta đi xem xem bà ta định làm gì."
Lúc trước người nhà họ Tô ở sau lưng chế giễu đủ điều, thậm chí trước mặt cũng không nói lời dễ nghe.
Hiện tại Phó Cảnh Ngộ tốt rồi, bà Phó liền muốn nhìn xem người nhà họ Tô lúc này tới nịnh bợ sẽ trông như thế nào, tự nhiên không có lí do gì mà không gặp.
Diệp Phồn Tinh đỡ bà Phó tiến vào phòng khách, nhìn thấy bà Tô ngồi ở trong phòng khách, ăn mặc diêm dúa phô trương, nhìn rất gai mắt.
Mẹ của Tô Lâm Hoan lúc nào cũng đồng bóng như vậy.
Bà Phó ở ngồi xuống, nhìn bà ta một cái, " Bà Tô hôm nay tới đây không biết có chuyện gì không?"
Bà Tô cười nói: "Nghe nói bà không khỏe nên tôi tới thăm."
"Sao tôi dám để rồng đến nhà tôm chứ?" trong giọng của bà Phó mang theo mấy phần giễu cợt, "Lúc trước tôi bệnh nặng cũng không thấy bà tới cửa, ngày hôm trước con gái của bà mới tới một lần, hôm nay sao bà lại tới rồi?"
Bà Tô vẫn mỉm cười lấy lòng nói: "Đây không phải là lúc trước không biết, bây giờ biết nên mới tới sao? Bà thông gia còn vì chuyện lúc trước mà tức giận à? Cũng đã được bao lâu đâu? Hiện tại Cảnh Ngộ cũng tốt rồi, bà thông gia đại nhân đại lượng, đừng so đo chuyện lúc trước nữa."
Nhớ tới lúc trước tới đây nói ra những câu độc mồm độc miệng, hiện tại bà Tô cũng rất hối hận.
Khi đó bà ta làm sao có thể ngờ Phó Cảnh Ngộ sẽ tốt lên!
Sớm biết như vậy bà cũng sẽ không nói đến thế tuyệt tuyệt nghĩa như vậy.
Diệp Phồn Tinh ngồi ở một bên, nghe hai người nói chuyện, yên lặng mà ăn hoa quả.
Trước kia cô từng gặp bà Tô này một lần, bây giờ gặp lại m, cảm giác bà Tô này như kiểu biến thành một người khác.
Không giống như kiểu trước đây kiêu ngạo liền coi như xong, còn săn săn đón đón lấy lòng, coi như bị bà Phó nói kháy, cũng chỉ yên lặng mà chịu đựng.
Chuyện này... Thật đúng là thực tế!
Bà Phó cũng không chúng chiêu lạt mềm buộc chặt của mẹ Tô Lâm Hoan: "Tôi mặc dù đã có tuổi, nhưng được cái trí nhớ của tôi còn rất tốt, người ta bất nhân với tôi, tôi sẽ ghi nhớ cả đời. Hai nhà chúng ta đã sớm cắt đứt quan hệ, bây giờ b không cần để lấy lòng tôi làm gì, không có tác dụng gì đâu."
Mẹ Tô Lâm Hoan nhìn sang bà Phó, trên mặt có chút cứng ngắc, cũng biết, chuyện này không phải là một ngày hay hai ngày liền có thể giải quyết.
Bà ta cười một tiếng, tạm thời cũng không nói cái này, mà trực tiếp nói mục đích bà ta tới đây ngày hôm nay, "Thật ra hôm nay tôi tới, là vì một chuyện khác."
"Chuyện gì?" Bà Phó hỏi.
Bà Tô nhìn một cái Diệp Phồn Tinh ở bên cạnh, nói: "Nếu cô Diệp đã ở chỗ này, tôi cũng nói thẳng."
Diệp Phồn Tinh mới vừa bỏ miếng trái cây vào trong miệng, nghe bà ta nhắc đến mình, trợn to hai mắt, cho nên, bà Tô này là tìm đến mình?
Bà Tô mới vừa rồi còn lấy lòng, giờ phút này thêm mấy phần chua ngoa, ở trong mắt bà ta, Diệp Phồn Tinh chỉ là một con ranh nhà quê không hơn không kém, là một con kiến hôi mà bà ta thích di chết như thế nào cũng được.
Bà ta trực tiếp tố cáo Diệp Phồn Tinh: "Cô vợ này của Cảnh Ngộ nhà nhà bà đúng là loại người vô giáo dục, hôm qua ở trường học dám tạt nước ướt hết người Lâm Hoan nhà chúng tôi, hôm qua con gái tôi về đến nhà thì ngã bệnh, cả đêm sốt cao, bây giờ còn nằm ở trên giường."
"..."
Like và bỏ phiếu ngay để đọc chương tiếp theo nào, chương sau đã có rồi, giờ chỉ xem thành ý của mọi người thôi!
Nhưng mà chuyện con cái, cô đã cùng Phó Cảnh Ngộ thống nhất, tạm thời không muốn.
Hơn nữa, nếu như chỉ là vì Tô Lâm Hoan, mới cần có thai, cái này dường như cũng không có ý nghĩa gì.
Bọn họ đang nói chuyện, quản gia liền tiến vào, nói với bà Phó: "Phu nhân, Tô phu nhân đến tìm bà ạ."
Nghe được là mẹ của Tô Lâm Hoan, Diệp Phồn Tinh ngẩn ra.
"..." Bà Phó nhíu mày một cái, "Bà ta tới làm gì?"
"Nói là có chuyện gấp."
"Để cho bà ta đi vào đi." Bà Phó đưa cây kéo cho người giúp việc đứng bên cạnh, nói với Diệp Phồn Tinh: "Chúng ta đi xem xem bà ta định làm gì."
Lúc trước người nhà họ Tô ở sau lưng chế giễu đủ điều, thậm chí trước mặt cũng không nói lời dễ nghe.
Hiện tại Phó Cảnh Ngộ tốt rồi, bà Phó liền muốn nhìn xem người nhà họ Tô lúc này tới nịnh bợ sẽ trông như thế nào, tự nhiên không có lí do gì mà không gặp.
Diệp Phồn Tinh đỡ bà Phó tiến vào phòng khách, nhìn thấy bà Tô ngồi ở trong phòng khách, ăn mặc diêm dúa phô trương, nhìn rất gai mắt.
Mẹ của Tô Lâm Hoan lúc nào cũng đồng bóng như vậy.
Bà Phó ở ngồi xuống, nhìn bà ta một cái, " Bà Tô hôm nay tới đây không biết có chuyện gì không?"
Bà Tô cười nói: "Nghe nói bà không khỏe nên tôi tới thăm."
"Sao tôi dám để rồng đến nhà tôm chứ?" trong giọng của bà Phó mang theo mấy phần giễu cợt, "Lúc trước tôi bệnh nặng cũng không thấy bà tới cửa, ngày hôm trước con gái của bà mới tới một lần, hôm nay sao bà lại tới rồi?"
Bà Tô vẫn mỉm cười lấy lòng nói: "Đây không phải là lúc trước không biết, bây giờ biết nên mới tới sao? Bà thông gia còn vì chuyện lúc trước mà tức giận à? Cũng đã được bao lâu đâu? Hiện tại Cảnh Ngộ cũng tốt rồi, bà thông gia đại nhân đại lượng, đừng so đo chuyện lúc trước nữa."
Nhớ tới lúc trước tới đây nói ra những câu độc mồm độc miệng, hiện tại bà Tô cũng rất hối hận.
Khi đó bà ta làm sao có thể ngờ Phó Cảnh Ngộ sẽ tốt lên!
Sớm biết như vậy bà cũng sẽ không nói đến thế tuyệt tuyệt nghĩa như vậy.
Diệp Phồn Tinh ngồi ở một bên, nghe hai người nói chuyện, yên lặng mà ăn hoa quả.
Trước kia cô từng gặp bà Tô này một lần, bây giờ gặp lại m, cảm giác bà Tô này như kiểu biến thành một người khác.
Không giống như kiểu trước đây kiêu ngạo liền coi như xong, còn săn săn đón đón lấy lòng, coi như bị bà Phó nói kháy, cũng chỉ yên lặng mà chịu đựng.
Chuyện này... Thật đúng là thực tế!
Bà Phó cũng không chúng chiêu lạt mềm buộc chặt của mẹ Tô Lâm Hoan: "Tôi mặc dù đã có tuổi, nhưng được cái trí nhớ của tôi còn rất tốt, người ta bất nhân với tôi, tôi sẽ ghi nhớ cả đời. Hai nhà chúng ta đã sớm cắt đứt quan hệ, bây giờ b không cần để lấy lòng tôi làm gì, không có tác dụng gì đâu."
Mẹ Tô Lâm Hoan nhìn sang bà Phó, trên mặt có chút cứng ngắc, cũng biết, chuyện này không phải là một ngày hay hai ngày liền có thể giải quyết.
Bà ta cười một tiếng, tạm thời cũng không nói cái này, mà trực tiếp nói mục đích bà ta tới đây ngày hôm nay, "Thật ra hôm nay tôi tới, là vì một chuyện khác."
"Chuyện gì?" Bà Phó hỏi.
Bà Tô nhìn một cái Diệp Phồn Tinh ở bên cạnh, nói: "Nếu cô Diệp đã ở chỗ này, tôi cũng nói thẳng."
Diệp Phồn Tinh mới vừa bỏ miếng trái cây vào trong miệng, nghe bà ta nhắc đến mình, trợn to hai mắt, cho nên, bà Tô này là tìm đến mình?
Bà Tô mới vừa rồi còn lấy lòng, giờ phút này thêm mấy phần chua ngoa, ở trong mắt bà ta, Diệp Phồn Tinh chỉ là một con ranh nhà quê không hơn không kém, là một con kiến hôi mà bà ta thích di chết như thế nào cũng được.
Bà ta trực tiếp tố cáo Diệp Phồn Tinh: "Cô vợ này của Cảnh Ngộ nhà nhà bà đúng là loại người vô giáo dục, hôm qua ở trường học dám tạt nước ướt hết người Lâm Hoan nhà chúng tôi, hôm qua con gái tôi về đến nhà thì ngã bệnh, cả đêm sốt cao, bây giờ còn nằm ở trên giường."
"..."
Like và bỏ phiếu ngay để đọc chương tiếp theo nào, chương sau đã có rồi, giờ chỉ xem thành ý của mọi người thôi!
/1829
|