"..." Diệp Phồn Tinh bị Khuất Ngọc Thanh nói tới nhất thời cứng họng.
Cô hiểu, ở trong mắt những người này, cô là người không có khả năng được Phó Cảnh Ngộ yêu.
Quả thực, cô một chút cũng không xứng với Phó Cảnh Ngộ.
Không phải là tự ti, mà là thực tế chính là có chênh lệch như vậy.
Coi như Phó Cảnh Ngộ thật sự yêu cô, người khác cũng sẽ không tin.
Diệp Phồn Tinh đang sững sờ không biết nói gì thì sau lưng đột nhiên vang lên âm thanh quen thuộc, "Tiểu Tinh."
Lúc Diệp Phồn Tinh ra cửa, đã nhắn tin lại cho anh, Phó Cảnh Ngộ chờ không thấy cô đâu nên quay lại xem.
Kết quả, mới từ phòng ăn đi ra, đã thấy cô cùng Khuất Ngọc Thanh ở chỗ này.
Phó Cảnh Ngộ đi tới bên cạnh Diệp Phồn Tinh rồi ngừng lại, nhìn Khuất Ngọc Thanh một cái, ánh mắt trở nên nghiêm túc.
Sao Khuất Ngọc Thanh cũng ở đây?
Anh biết Khuất Ngọc Thanh không thích Diệp Phồn Tinh, sợ bảo bối nhà mình lại bị bà cô kia bắt nạt.
Khuất Ngọc Thanh không nghĩ tới Phó Cảnh Ngộ cũng ở nơi này, có chút ngoài ý muốn, "anh Cảnh Ngộ, sao anh cũng ở chỗ này."
Cô ta còn tưởng rằng Diệp Phồn Tinh một mình tới đây.
"Theo vợ anh đến đây xem Liveshow của Sơn Tùng." Phó Cảnh Ngộ cầm tay Diệp Phồn Tinh, kéo cô ra sau lưng mình, nhìn Khuất Ngọc Thanh, "Em có biết, bắt nạt cô ấy sẽ có hậu quả gì không?"
Khuất Ngọc Thanh mới vừa rồi còn nói Phó Cảnh Ngộ không thích Diệp Phồn Tinh, hiện tại liền thấy Diệp Phồn Tinh được che chở như vậy, nhất thời cảm giác như bị vả vào mặt vậy..
Cô ta lấy lòng nói: "Đâu có, em có làm gì đâu, chỉ là nhìn thấy cô ấy ở chỗ này nên ra chào hỏi mà thôi."
Phó Cảnh Ngộ cũng không tin chuyện hoang đường của cô ta bịa ra, nhìn về phía Diệp Phồn Tinh, "hai người mới vừa rồi đang nói gì?"
Khuất Ngọc Thanh cứng đờ, chột dạ mà nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, "Không có... Không nói gì, thật sự không có mà, đúng không, Tinh Tinh?"
Cô ta dường như hy vọng có thể dàn xếp ổn thỏa.
Diệp Phồn Tinh nhìn kẻ lật mặt trước mặt mình, làm sao cô có thể cho cô ta được như ý đây?
Diệp Phồn Tinh Ở ngay trước mặt Khuất Ngọc Thanh, trực tiếp tố cáo với Phó Cảnh Ngộ: "Em họ anh bảo em phải lập tức ly hôn với anh, còn nói căn bản anh không yêu em, trong lòng chỉ có một mình Tô Lâm Hoan. Em thấy cô ta nói cũng có lý lắm, em có nên tin những gì em họ anh nói không?."
Chuyện Phó Cảnh Ngộ không thích nhất chính là người khác nói anh vẫn còn yêu Tô Lâm Hoan.
Ngay cả Diệp Phồn Tinh anh yêu chiều là vậy,mà nghe Diệp Phồn Tinh nói chuyện đó anh còn so đo, chứ đừng nhắc tới, chỉ là một người họ hàng như Khuất Ngọc Thanh.
Bầu không khí nhất thời lạnh xuống, anh nhìn về phía Khuất Ngọc Thanh, "Thật sao? Không nghĩ em lại biết nhiều thứ như thế đấy Thanh ạ, ngay cả chuyện anh còn thích Tô Lâm Hoan hay không mà em cũng biết?"
"Em không có nói như vậy."
Khuất Ngọc Thanh không nghĩ tới Diệp Phồn Tinh lại bóc mẽ cô ta thật. Hoảng loạn theo sát Phó Cảnh Ngộ giải thích: "anh ơi, em không nói anh thích Tô Lâm Hoan thật mà."
"Vậy cô nói xem, vừa lúc nãy cô nói cái gì với tôi?" Diệp Phồn Tinh cũng không tin, Khuất Ngọc Thanh dám đem những gì cô ta mới vừa nói lúc nãy nói ngay ở ngay trước mặt Phó Cảnh Ngộ.
Khuất Ngọc Thanh cứng đờ, nhìn Diệp Phồn Tinh, không nghĩ tới tâm tư của cô lại sâu như vậy.
Cố ý làm cho mình muốn giải thích cũng không giải thích được.
Cô ta cắn cắn môi, nói với Phó Cảnh Ngộ: "Đúng,em nói như vậy thật đấy, Lâm Hoan mặc dù đã làm sai, nhưng mà lúc trước cô ấy đối với anh hết lòng hết dạ như vậy, trong lòng anh là người rõ ràng nhất. Hiện tại cô ấy cũng đã thật sự hối cải rồi, anh không thể cho cô ấy một cơ hội được sao? Anh quên lúc trước mẹ anh bị bệnh, anh ở trong Doanh trại không về được, là cô ấy mỗi ngày đều ở bệnh viện chăm sóc mẹ anh rồi sao? Vì anh, thậm chí cô ấy từ chối cả cơ hội đi du học. Anh một năm về nhà được mấy lần, vậy mà cô ấy vẫn một mực chờ anh, Lâm Hoan đợi anh nhiều năm như vậy, những thứ này, liền không đủ để anh tha thứ cho cô ấy một lần sao?"
Phó Cảnh Ngộ sẽ đáp trả ra sao? Mau like và bỏ phiếu cho Sữa để đọc chương tiếp theo nào!
Cô hiểu, ở trong mắt những người này, cô là người không có khả năng được Phó Cảnh Ngộ yêu.
Quả thực, cô một chút cũng không xứng với Phó Cảnh Ngộ.
Không phải là tự ti, mà là thực tế chính là có chênh lệch như vậy.
Coi như Phó Cảnh Ngộ thật sự yêu cô, người khác cũng sẽ không tin.
Diệp Phồn Tinh đang sững sờ không biết nói gì thì sau lưng đột nhiên vang lên âm thanh quen thuộc, "Tiểu Tinh."
Lúc Diệp Phồn Tinh ra cửa, đã nhắn tin lại cho anh, Phó Cảnh Ngộ chờ không thấy cô đâu nên quay lại xem.
Kết quả, mới từ phòng ăn đi ra, đã thấy cô cùng Khuất Ngọc Thanh ở chỗ này.
Phó Cảnh Ngộ đi tới bên cạnh Diệp Phồn Tinh rồi ngừng lại, nhìn Khuất Ngọc Thanh một cái, ánh mắt trở nên nghiêm túc.
Sao Khuất Ngọc Thanh cũng ở đây?
Anh biết Khuất Ngọc Thanh không thích Diệp Phồn Tinh, sợ bảo bối nhà mình lại bị bà cô kia bắt nạt.
Khuất Ngọc Thanh không nghĩ tới Phó Cảnh Ngộ cũng ở nơi này, có chút ngoài ý muốn, "anh Cảnh Ngộ, sao anh cũng ở chỗ này."
Cô ta còn tưởng rằng Diệp Phồn Tinh một mình tới đây.
"Theo vợ anh đến đây xem Liveshow của Sơn Tùng." Phó Cảnh Ngộ cầm tay Diệp Phồn Tinh, kéo cô ra sau lưng mình, nhìn Khuất Ngọc Thanh, "Em có biết, bắt nạt cô ấy sẽ có hậu quả gì không?"
Khuất Ngọc Thanh mới vừa rồi còn nói Phó Cảnh Ngộ không thích Diệp Phồn Tinh, hiện tại liền thấy Diệp Phồn Tinh được che chở như vậy, nhất thời cảm giác như bị vả vào mặt vậy..
Cô ta lấy lòng nói: "Đâu có, em có làm gì đâu, chỉ là nhìn thấy cô ấy ở chỗ này nên ra chào hỏi mà thôi."
Phó Cảnh Ngộ cũng không tin chuyện hoang đường của cô ta bịa ra, nhìn về phía Diệp Phồn Tinh, "hai người mới vừa rồi đang nói gì?"
Khuất Ngọc Thanh cứng đờ, chột dạ mà nhìn Diệp Phồn Tinh một cái, "Không có... Không nói gì, thật sự không có mà, đúng không, Tinh Tinh?"
Cô ta dường như hy vọng có thể dàn xếp ổn thỏa.
Diệp Phồn Tinh nhìn kẻ lật mặt trước mặt mình, làm sao cô có thể cho cô ta được như ý đây?
Diệp Phồn Tinh Ở ngay trước mặt Khuất Ngọc Thanh, trực tiếp tố cáo với Phó Cảnh Ngộ: "Em họ anh bảo em phải lập tức ly hôn với anh, còn nói căn bản anh không yêu em, trong lòng chỉ có một mình Tô Lâm Hoan. Em thấy cô ta nói cũng có lý lắm, em có nên tin những gì em họ anh nói không?."
Chuyện Phó Cảnh Ngộ không thích nhất chính là người khác nói anh vẫn còn yêu Tô Lâm Hoan.
Ngay cả Diệp Phồn Tinh anh yêu chiều là vậy,mà nghe Diệp Phồn Tinh nói chuyện đó anh còn so đo, chứ đừng nhắc tới, chỉ là một người họ hàng như Khuất Ngọc Thanh.
Bầu không khí nhất thời lạnh xuống, anh nhìn về phía Khuất Ngọc Thanh, "Thật sao? Không nghĩ em lại biết nhiều thứ như thế đấy Thanh ạ, ngay cả chuyện anh còn thích Tô Lâm Hoan hay không mà em cũng biết?"
"Em không có nói như vậy."
Khuất Ngọc Thanh không nghĩ tới Diệp Phồn Tinh lại bóc mẽ cô ta thật. Hoảng loạn theo sát Phó Cảnh Ngộ giải thích: "anh ơi, em không nói anh thích Tô Lâm Hoan thật mà."
"Vậy cô nói xem, vừa lúc nãy cô nói cái gì với tôi?" Diệp Phồn Tinh cũng không tin, Khuất Ngọc Thanh dám đem những gì cô ta mới vừa nói lúc nãy nói ngay ở ngay trước mặt Phó Cảnh Ngộ.
Khuất Ngọc Thanh cứng đờ, nhìn Diệp Phồn Tinh, không nghĩ tới tâm tư của cô lại sâu như vậy.
Cố ý làm cho mình muốn giải thích cũng không giải thích được.
Cô ta cắn cắn môi, nói với Phó Cảnh Ngộ: "Đúng,em nói như vậy thật đấy, Lâm Hoan mặc dù đã làm sai, nhưng mà lúc trước cô ấy đối với anh hết lòng hết dạ như vậy, trong lòng anh là người rõ ràng nhất. Hiện tại cô ấy cũng đã thật sự hối cải rồi, anh không thể cho cô ấy một cơ hội được sao? Anh quên lúc trước mẹ anh bị bệnh, anh ở trong Doanh trại không về được, là cô ấy mỗi ngày đều ở bệnh viện chăm sóc mẹ anh rồi sao? Vì anh, thậm chí cô ấy từ chối cả cơ hội đi du học. Anh một năm về nhà được mấy lần, vậy mà cô ấy vẫn một mực chờ anh, Lâm Hoan đợi anh nhiều năm như vậy, những thứ này, liền không đủ để anh tha thứ cho cô ấy một lần sao?"
Phó Cảnh Ngộ sẽ đáp trả ra sao? Mau like và bỏ phiếu cho Sữa để đọc chương tiếp theo nào!
/1829
|