Tưởng Sâm tự mình tới đón bọn họ.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy Tưởng Sâm, có chút ngoài ý muốn, "Sao anh lại tới đây?"
"Tôi lo cho anh Phó." Anh ta nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, thấy anh đang đeo balô của Diệp Phồn Tinh ở sau lưng, nói: "Để tôi đeo cho."
"Không cần." Balô của vợ anh đương nhiên phải để anh tự xách.
Tưởng Sâm nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ mới một ngày không gặp,càu nhàu"anh đi thành phố T mà không nói trước với tôi một tiếng, làm tôi lo lắng gần chết. Nếu anh ở bên ngoài mà xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?"
Từ sau khi Phó Cảnh Ngộ xảy ra chuyện, cơ hồ anh ta liền chưa từng rời khỏi Phó Cảnh Ngộ, thậm chí còn không cả về nhà ăn tết.
Chỉ cần là chuyện của Phó Cảnh Ngộ, không cần biết là chuyện gì, anh ta đều tự mình xử lý.
Phó Cảnh Ngộ lần này ra ngoài, không thương lượng với Tưởng Sâm trước, nên anh ta có chút trạnh lòng.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Tưởng Sâm một cái, chỉ đáp "Dài dòng."
Ánh mắt ghét bỏ của anh làm cho Tưởng Sâm cảm giác như bị trúng một mũi tên vào ngực vậy.
Phó Cảnh Ngộ đã lên xe.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy Tưởng Sâm, cười một tiếng, "anh sợ cái gì, còn có tôi ra ngoài cùng anh ấy cơ mà, coi như có chuyện gì, không phải là còn có tôi sao?"
Cô Cảm giác mình ở trong mắt Tưởng Sâm, chính là một người vô hình.
Tưởng Sâm cũng không tin Diệp Phồn Tinh, bởi vì anh ta cảm thấy Diệp Phồn Tinh chính là một đứa trẻ con chưa lớn hết, "nếu anh ấy thật có chuyện gì, có thể dựa vào cô được sao?"
Trong mắt anh ta, Diệp Phồn Tinh chính là cục nợ của Phó Cảnh Ngộ.
Đương nhiên, căn bản anh ta không tin ai trừ mình ra.
Diệp Phồn Tinh liếc Tưởng Sâm một cái, có lúc cô thật sự hoài nghi Tưởng Sâm có tình ý với Phó Cảnh Ngộ nhà cô.
Phó Cảnh Ngộ ngồi trên xe, nhìn thấy hai người một hồi lâu mới lên xe, lười lên tiếng, chỉ nhắm hai mắt lại, nghỉ ngơi.
Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ đi ăn cơm, sau đó, Phó Cảnh Ngộ cho người đưa Diệp Phồn Tinh về trường học.
Cô đã hai ngày không đi học, hơn nữa Diệp Phồn Tinh cũng đã định hôm nay sẽ trở lại trường.
Hai ngày nay cô luôn theo dõi confession, bây giờ trên đó tất cả mọi người đều nhận định cô là kẻ thứ ba, thậm chí còn có người, bới chuyện năm xưa của Tô Lâm Hoan và Phó Cảnh Ngộ ra.
Ngược lại, ở trong miệng của những người đó, Tô Lâm Hoan chính là người con gái đáng thương bị cướp mất chồng, Diệp Phồn Tinh chính là kẻ thứ ba không biết xấu hổ.
Giờ phút này, Diệp Phồn Tinh mới vừa đi vào cửa, liền bị mấy người ngăn lại, "Diệp Phồn Tinh!"
đối phương khí thế hung hăng vô cùng, "cô còn có mặt mũi tới trường học nữa cơ à! Chúng tôi còn tưởng rằng, cô sẽ không tới chứ!"
Dù sao hiện tại, trên đầu của Diệp Phồn Tinh, đã mang tiếng xấu kẻ thứ ba.
Diệp Phồn Tinh bình tĩnh dương khóe miệng lên: "Tìm tôi à, có chuyện gì?"
Lúc trước Diệp Phồn Tinh cảm thấy Triệu Gia Kỳ đã là kẻ đáng ghét nhất trên đời này,nhưng bây giờ mới biết, nếu so sánh với Tô Lâm Hoan thì Triệu Gia Kỳ chẳng là gì cả.
Bởi vì Tô Lâm Hoan thậm chí còn làm con rùa rút đầu, ném đá giấu tay, bởi vì cô ta có một đám người tình nguyện để cô ta tẩy não.
Khuất Ngọc Thanh thay cô ta ra mặt liền coi như xong, trước mắt những người này, cũng bị Tô Lâm Hoan lôi kéo vào sao?
"Chúng tôi chờ cô rất lâu rồi!" Những người này nhìn Diệp Phồn Tinh đầy sát khí, từng bước từng bước đều rất khinh thường, "Sao cô còn dám vác mặt đến đây? Mấy con giáp thứ mười ba thời này mặt dầy thật đấy! Cướp chồng của người khác mà trong lòng cô không cảm thấy hổ thẹn chút nào sao? Vì tiền, cô thật đúng là mặt mũi cũng không cần."
Diệp Phồn Tinh sẽ làm gì để phản bác lại đám người não tàn kia? Like và bỏ phiếu để đọc tiếp chương sau ngay nào!
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy Tưởng Sâm, có chút ngoài ý muốn, "Sao anh lại tới đây?"
"Tôi lo cho anh Phó." Anh ta nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, thấy anh đang đeo balô của Diệp Phồn Tinh ở sau lưng, nói: "Để tôi đeo cho."
"Không cần." Balô của vợ anh đương nhiên phải để anh tự xách.
Tưởng Sâm nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ mới một ngày không gặp,càu nhàu"anh đi thành phố T mà không nói trước với tôi một tiếng, làm tôi lo lắng gần chết. Nếu anh ở bên ngoài mà xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?"
Từ sau khi Phó Cảnh Ngộ xảy ra chuyện, cơ hồ anh ta liền chưa từng rời khỏi Phó Cảnh Ngộ, thậm chí còn không cả về nhà ăn tết.
Chỉ cần là chuyện của Phó Cảnh Ngộ, không cần biết là chuyện gì, anh ta đều tự mình xử lý.
Phó Cảnh Ngộ lần này ra ngoài, không thương lượng với Tưởng Sâm trước, nên anh ta có chút trạnh lòng.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Tưởng Sâm một cái, chỉ đáp "Dài dòng."
Ánh mắt ghét bỏ của anh làm cho Tưởng Sâm cảm giác như bị trúng một mũi tên vào ngực vậy.
Phó Cảnh Ngộ đã lên xe.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy Tưởng Sâm, cười một tiếng, "anh sợ cái gì, còn có tôi ra ngoài cùng anh ấy cơ mà, coi như có chuyện gì, không phải là còn có tôi sao?"
Cô Cảm giác mình ở trong mắt Tưởng Sâm, chính là một người vô hình.
Tưởng Sâm cũng không tin Diệp Phồn Tinh, bởi vì anh ta cảm thấy Diệp Phồn Tinh chính là một đứa trẻ con chưa lớn hết, "nếu anh ấy thật có chuyện gì, có thể dựa vào cô được sao?"
Trong mắt anh ta, Diệp Phồn Tinh chính là cục nợ của Phó Cảnh Ngộ.
Đương nhiên, căn bản anh ta không tin ai trừ mình ra.
Diệp Phồn Tinh liếc Tưởng Sâm một cái, có lúc cô thật sự hoài nghi Tưởng Sâm có tình ý với Phó Cảnh Ngộ nhà cô.
Phó Cảnh Ngộ ngồi trên xe, nhìn thấy hai người một hồi lâu mới lên xe, lười lên tiếng, chỉ nhắm hai mắt lại, nghỉ ngơi.
Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ đi ăn cơm, sau đó, Phó Cảnh Ngộ cho người đưa Diệp Phồn Tinh về trường học.
Cô đã hai ngày không đi học, hơn nữa Diệp Phồn Tinh cũng đã định hôm nay sẽ trở lại trường.
Hai ngày nay cô luôn theo dõi confession, bây giờ trên đó tất cả mọi người đều nhận định cô là kẻ thứ ba, thậm chí còn có người, bới chuyện năm xưa của Tô Lâm Hoan và Phó Cảnh Ngộ ra.
Ngược lại, ở trong miệng của những người đó, Tô Lâm Hoan chính là người con gái đáng thương bị cướp mất chồng, Diệp Phồn Tinh chính là kẻ thứ ba không biết xấu hổ.
Giờ phút này, Diệp Phồn Tinh mới vừa đi vào cửa, liền bị mấy người ngăn lại, "Diệp Phồn Tinh!"
đối phương khí thế hung hăng vô cùng, "cô còn có mặt mũi tới trường học nữa cơ à! Chúng tôi còn tưởng rằng, cô sẽ không tới chứ!"
Dù sao hiện tại, trên đầu của Diệp Phồn Tinh, đã mang tiếng xấu kẻ thứ ba.
Diệp Phồn Tinh bình tĩnh dương khóe miệng lên: "Tìm tôi à, có chuyện gì?"
Lúc trước Diệp Phồn Tinh cảm thấy Triệu Gia Kỳ đã là kẻ đáng ghét nhất trên đời này,nhưng bây giờ mới biết, nếu so sánh với Tô Lâm Hoan thì Triệu Gia Kỳ chẳng là gì cả.
Bởi vì Tô Lâm Hoan thậm chí còn làm con rùa rút đầu, ném đá giấu tay, bởi vì cô ta có một đám người tình nguyện để cô ta tẩy não.
Khuất Ngọc Thanh thay cô ta ra mặt liền coi như xong, trước mắt những người này, cũng bị Tô Lâm Hoan lôi kéo vào sao?
"Chúng tôi chờ cô rất lâu rồi!" Những người này nhìn Diệp Phồn Tinh đầy sát khí, từng bước từng bước đều rất khinh thường, "Sao cô còn dám vác mặt đến đây? Mấy con giáp thứ mười ba thời này mặt dầy thật đấy! Cướp chồng của người khác mà trong lòng cô không cảm thấy hổ thẹn chút nào sao? Vì tiền, cô thật đúng là mặt mũi cũng không cần."
Diệp Phồn Tinh sẽ làm gì để phản bác lại đám người não tàn kia? Like và bỏ phiếu để đọc tiếp chương sau ngay nào!
/1829
|