Nghe đến đó, Diệp Tử Thần tức giận nói: "Em đi báo thù cho chị! Bọn họ cũng quá đáng quá rồi."
"Được rồi." Diệp Phồn Tinh nói: "Em đừng làm loạn thêm nữa."
Chẳng lẽ cô lại để cho Tử Thần đi tạt nước lại tên kia sao?
Nhưng mà người thực sự sau lưng là Tô Lâm Hoan.
Trương Tâm Dao nhìn Diệp Phồn Tinh, nói " Tô Lâm Hoan đó đáng ghét tới như vậy cơ à?"
"Cô ta muốn mình rời xa chồng mình."
"Qúa đáng!" Trương Tâm Dao tức giận nói: "Cô ta thật sự quá đáng rồi đấy! Trước kia hai người kết hôn, những ngững người kia đã chê cười cậu ra sao? Cậu nhẫn nhịn nhiều như vậy, lúc chồng cậu bình phục,người phụ nữ này lại chạy tới cửa. Mình nghe bố mình nói, lúc trước Tô gia tự đòi từ hôn, Tô Lâm Hoan biết Phó Cảnh Ngộ bị thương, còn trốn ra nước ngoài, chưa từng ló mặt về. Tô gia còn ở bên ngoài tung tin đồn nói cái gì mà Phó Cảnh Ngộ bị vô sinh, vì muốn tìm cho mình lý do từ hôn, không do dự mà bôi nhọ Phó Cảnh Ngộ. Hiện tại, cô ta lại muốn trở về bên cạnh Phó Cảnh Ngộ? Sao cô ta không đòi lên trời luôn đi?"
"Được rồi, ăn cơm đi! Không nhắc tới cô ta nữa."
Diệp Phồn Tinh hiện tại tâm tình có chút không vui, mặc dù cô đủ kiên cường, không đến nỗi bị Tô Lâm Hoan làm cho suy sụp, nhưng... Trong lòng cuối cùng vẫn sẽ có cảm giác không dễ chịu.
Bọn họ ăn được một nửa bữa, Cố Vũ Trạch cũng tới.
Trương Tâm Dao nhìn thấy hắn, có chút ngoài ý muốn, "Hot Boy cũng tới chúc mừng sinh nhật tôi à? Thật là vinh hạnh cho tôi."
Trương Tâm Dao và Cố Vũ Trạch là bạn học từ thời cấp hai.
Ánh mắt của Cố Vũ Trạch rơi ở
trên người Diệp Phồn Tinh, thấy cô ngồi ở chỗ đó yên lặng ăn đồ ăn.
Hắn đương nhiên là biết cô ở chỗ này nên mới tới.
"Mua cho cậu bánh ngọt." Hắn đưa cho Trương Tâm Dao.
Trương Tâm Dao vội vàng nhận lấy, "Cảm ơn."
Là bạn học nhiều năm như vậy, Trương Tâm Dao là lần đầu tiên phát hiện, bạn học Cố lại có lúc bình dị gần gũi như vậy.
-
Cơm nước xong, mọi người tan cuộc, Diệp Phồn Tinh tạm biệt bọn họ, ngồi xe buýt về nhà.
Buổi tối hôm nay cô còn có chuyện phải làm.
Cố Vũ Trạch cùng cô lên xe buýt trở về.
Diệp Phồn Tinh thấy hắn đi theo sau lưng mình, cũng lười để ý đến hắn.
Trên đường từ điểm xe buýt về nhà,đột nhiên cô nhẵm phải thứ gì đó nên bị trượt ngã, mắt cá chân đau đến như muốn gãy lìa ra.
Thấy cô ngồi xuống ven đường, Cố Vũ Trạch đi nhanh tới, ngồi xổm ở trước mặt cô, "Em không sao chứ?"
"Cậu có thể đừng đi theo tôi có được không?" Diệp Phồn Tinh nhìn thấy hắn quan tâm mình, rốt cuộc cô cũng nói ra những gì mà hôm nay muốn nói mà chưa có cơ hội để nói: "Cố Vũ Trạch, cậu biết cậu như bây giờ gọi là cái gì không? Là Cuồng theo dõi. Hơn nữa, tôi là mợ của cậu, cậu mà cứ như vậy, nếu để cho người khác nhìn thấy họ sẽ nghĩ ra sao?"
Nhất là bây giờ Tô Lâm Hoan đang muốn đối phó cô như vậy, khó tránh khỏi sẽ không lấy Cố Vũ Trạch ra làm cái cớ để công kích.
Diệp Phồn Tinh thực sự không muốn để cho người khác nắm được bất kỳ yếu điểm nào của mình.
Cố Vũ Trạch có chút lưu manh nói: "Tôi quản người khác nghĩ như thế nào làm gì? Lúc trước anh là đồ cặn bã không biết trân trọng bảo vệ em, bây giờ muốn bù đắp cho em. Anh thích là được, ai có thể quản được chứ."
"Đúng! Không ai quản nổi cậu, nhưng cậu có nghĩ tới lập trường của tôi hay không? Tôi đã kết hôn rồi, cậu còn như vậy, đối với cả hai ta đều ảnh hưởng không tốt?" Diệp Phồn Tinh nhìn người đàn ông này, quả thật sắp bị hắn làm cho tức chết.
Cố Vũ Trạch nhìn cô một cái, lại cúi đầu xuống quan tâm vết thương của cô, âm thanh trầm ổn, "Tôi nói nghiêm túc với em đấy, Tinh Tinh, rời xa cậu tôi, đối với em mà nói là lựa chọn tốt nhất. Mặc dù hai người thoạt nhìn chung sống rất tốt, nhưng mà, đó không phải là tình yêu. Không sai, em là vợ của cậu tôi, nhưng em đã quên mất một chuyện rồi?"
"Tôi quên cái gì?"
"Ngày em cùng cậu tôi kết hôn, ngay từ đầu... Là ngày mà cậu ấy cùng Tô Lâm Hoan kết hôn. Em chỉ là người mà cậu tôi tìm đến để tạm thời thay thế, căn bản cậu tôi không yêu em! Mọi người đều hiểu rõ chuyện này, nhưng sao em lại không chịu hiểu, hay em chỉ đang tự an ủi bản thân mình, lừa mình dối người? Tô Lâm Hoan tại sao lại tự tin như vậy, còn không phải là vì những thứ này ư. Nếu như cậu thật sự yêu em, làm sao cậu ấy lại vẫn tổ chức hôn lễ vào ngày đã định sẵn sẽ kết hôn với Tô Lâm Hoan để cưới em?" Cố Vũ Trạch nói xong, nghiêm túc nhìn lấy cô.
Liệu Diệp Phồn Tinh có bị dao động bởi những gì mà Cố Vũ Trạch nói hay không?
Mau like và bỏ phiếu để đón đọc ngay những diễn biến tiếp theo của câu chuyện nhé!
"Được rồi." Diệp Phồn Tinh nói: "Em đừng làm loạn thêm nữa."
Chẳng lẽ cô lại để cho Tử Thần đi tạt nước lại tên kia sao?
Nhưng mà người thực sự sau lưng là Tô Lâm Hoan.
Trương Tâm Dao nhìn Diệp Phồn Tinh, nói " Tô Lâm Hoan đó đáng ghét tới như vậy cơ à?"
"Cô ta muốn mình rời xa chồng mình."
"Qúa đáng!" Trương Tâm Dao tức giận nói: "Cô ta thật sự quá đáng rồi đấy! Trước kia hai người kết hôn, những ngững người kia đã chê cười cậu ra sao? Cậu nhẫn nhịn nhiều như vậy, lúc chồng cậu bình phục,người phụ nữ này lại chạy tới cửa. Mình nghe bố mình nói, lúc trước Tô gia tự đòi từ hôn, Tô Lâm Hoan biết Phó Cảnh Ngộ bị thương, còn trốn ra nước ngoài, chưa từng ló mặt về. Tô gia còn ở bên ngoài tung tin đồn nói cái gì mà Phó Cảnh Ngộ bị vô sinh, vì muốn tìm cho mình lý do từ hôn, không do dự mà bôi nhọ Phó Cảnh Ngộ. Hiện tại, cô ta lại muốn trở về bên cạnh Phó Cảnh Ngộ? Sao cô ta không đòi lên trời luôn đi?"
"Được rồi, ăn cơm đi! Không nhắc tới cô ta nữa."
Diệp Phồn Tinh hiện tại tâm tình có chút không vui, mặc dù cô đủ kiên cường, không đến nỗi bị Tô Lâm Hoan làm cho suy sụp, nhưng... Trong lòng cuối cùng vẫn sẽ có cảm giác không dễ chịu.
Bọn họ ăn được một nửa bữa, Cố Vũ Trạch cũng tới.
Trương Tâm Dao nhìn thấy hắn, có chút ngoài ý muốn, "Hot Boy cũng tới chúc mừng sinh nhật tôi à? Thật là vinh hạnh cho tôi."
Trương Tâm Dao và Cố Vũ Trạch là bạn học từ thời cấp hai.
Ánh mắt của Cố Vũ Trạch rơi ở
trên người Diệp Phồn Tinh, thấy cô ngồi ở chỗ đó yên lặng ăn đồ ăn.
Hắn đương nhiên là biết cô ở chỗ này nên mới tới.
"Mua cho cậu bánh ngọt." Hắn đưa cho Trương Tâm Dao.
Trương Tâm Dao vội vàng nhận lấy, "Cảm ơn."
Là bạn học nhiều năm như vậy, Trương Tâm Dao là lần đầu tiên phát hiện, bạn học Cố lại có lúc bình dị gần gũi như vậy.
-
Cơm nước xong, mọi người tan cuộc, Diệp Phồn Tinh tạm biệt bọn họ, ngồi xe buýt về nhà.
Buổi tối hôm nay cô còn có chuyện phải làm.
Cố Vũ Trạch cùng cô lên xe buýt trở về.
Diệp Phồn Tinh thấy hắn đi theo sau lưng mình, cũng lười để ý đến hắn.
Trên đường từ điểm xe buýt về nhà,đột nhiên cô nhẵm phải thứ gì đó nên bị trượt ngã, mắt cá chân đau đến như muốn gãy lìa ra.
Thấy cô ngồi xuống ven đường, Cố Vũ Trạch đi nhanh tới, ngồi xổm ở trước mặt cô, "Em không sao chứ?"
"Cậu có thể đừng đi theo tôi có được không?" Diệp Phồn Tinh nhìn thấy hắn quan tâm mình, rốt cuộc cô cũng nói ra những gì mà hôm nay muốn nói mà chưa có cơ hội để nói: "Cố Vũ Trạch, cậu biết cậu như bây giờ gọi là cái gì không? Là Cuồng theo dõi. Hơn nữa, tôi là mợ của cậu, cậu mà cứ như vậy, nếu để cho người khác nhìn thấy họ sẽ nghĩ ra sao?"
Nhất là bây giờ Tô Lâm Hoan đang muốn đối phó cô như vậy, khó tránh khỏi sẽ không lấy Cố Vũ Trạch ra làm cái cớ để công kích.
Diệp Phồn Tinh thực sự không muốn để cho người khác nắm được bất kỳ yếu điểm nào của mình.
Cố Vũ Trạch có chút lưu manh nói: "Tôi quản người khác nghĩ như thế nào làm gì? Lúc trước anh là đồ cặn bã không biết trân trọng bảo vệ em, bây giờ muốn bù đắp cho em. Anh thích là được, ai có thể quản được chứ."
"Đúng! Không ai quản nổi cậu, nhưng cậu có nghĩ tới lập trường của tôi hay không? Tôi đã kết hôn rồi, cậu còn như vậy, đối với cả hai ta đều ảnh hưởng không tốt?" Diệp Phồn Tinh nhìn người đàn ông này, quả thật sắp bị hắn làm cho tức chết.
Cố Vũ Trạch nhìn cô một cái, lại cúi đầu xuống quan tâm vết thương của cô, âm thanh trầm ổn, "Tôi nói nghiêm túc với em đấy, Tinh Tinh, rời xa cậu tôi, đối với em mà nói là lựa chọn tốt nhất. Mặc dù hai người thoạt nhìn chung sống rất tốt, nhưng mà, đó không phải là tình yêu. Không sai, em là vợ của cậu tôi, nhưng em đã quên mất một chuyện rồi?"
"Tôi quên cái gì?"
"Ngày em cùng cậu tôi kết hôn, ngay từ đầu... Là ngày mà cậu ấy cùng Tô Lâm Hoan kết hôn. Em chỉ là người mà cậu tôi tìm đến để tạm thời thay thế, căn bản cậu tôi không yêu em! Mọi người đều hiểu rõ chuyện này, nhưng sao em lại không chịu hiểu, hay em chỉ đang tự an ủi bản thân mình, lừa mình dối người? Tô Lâm Hoan tại sao lại tự tin như vậy, còn không phải là vì những thứ này ư. Nếu như cậu thật sự yêu em, làm sao cậu ấy lại vẫn tổ chức hôn lễ vào ngày đã định sẵn sẽ kết hôn với Tô Lâm Hoan để cưới em?" Cố Vũ Trạch nói xong, nghiêm túc nhìn lấy cô.
Liệu Diệp Phồn Tinh có bị dao động bởi những gì mà Cố Vũ Trạch nói hay không?
Mau like và bỏ phiếu để đón đọc ngay những diễn biến tiếp theo của câu chuyện nhé!
/1829
|