Đó chẳng qua chỉ là một chút tiền mà thôi, đối với anh không coi vào đâu.
Cô làm việc cho anh, anh hoàn toàn có thể trực tiếp ứng trước lương cho cô.
Nhưng khi đó không biết nghĩ như thế nào, liền nói với cô yêu cầu quá đáng như vậy.
Bây giờ nhớ lại, quả thật rất quá đáng.
Hiện tại cô rời khỏi anh, thật ra cũng dễ hiểu thôi.
Cuộc sống tươi đẹp của cô vừa mới bắt đầu, anh căn bản không có tư cách bắt cô trói chân bên cạnh anh.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh,giọng nói có chút đè nén, từ cổ họng ép ra được một từ, "Được."
Cô muốn đi, anh để cho cô đi.
Vợ của anh muốn gì, anh đều sẽ đồng ý.
Diệp Phồn Tinh khựng lại, có chút khó tin nhìn Phó Cảnh Ngộ, anh lại... Thật sự đồng ý rồi.
Phó Cảnh Ngộ ôm chặt cô, "Giờ đã muộn lắm rồi, đi ngủ sớm đi. Ngày mai anh sẽ bảo Tưởng Sâm xử lý chuyện ly hôn."
"Anh nói thật chứ?" Mặc dù là Diệp Phồn Tinh nói ra, nhưng vào giờ phút này, tâm tình của cô, quả thực chẳng cô một chút vui vẻ nào cả.
Phó Cảnh Ngộ nói: "ừ."
Anh ôm chặt cô hơn, không nói gì thêm.
Rất khó tưởng tượng, bọn họ đưa ra quyết định ly dị, lại là dưới tình huống này.
Diệp Phồn Tinh nắm chặt tay anh, qua rất lâu, mới khép mắt.
Sáng hôm sau, Phó Cảnh Ngộ đánh thức Diệp Phồn Tinh dậy, dì Ngô làm bữa sáng, anh và cô đi xuống ăn như thường ngày.
Diệp Phồn Tinh ngồi ở trên ghế, nhìn anh, hôm nay anh mặc áo sơmi màu tàn thuốc, ngũ quan tinh xảo rất nhu hòa. Diệp Phồn Tinh thiếu chút nữa cảm thấy,hết thảy những gì xảy ra tối hôm qua, chẳng qua là một giấc mộng.
Anh thật sự đã đồng ý ly hôn với cô rồi!
Cô ăn sáng một cách vô hồn.
Phó Cảnh Ngộ giúp cô bóc trứng luộc, đưa cho cô.
Diệp Phồn Tinh nói: "Anh ăn lòng trắng đi."
Cô thích ăn lòng đỏ trứng, cho nên lòng trắng trứng đều là anh ăn.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô cười một cái, tách lòng trắng ra đưa lòng đỏ cho cô.
Tưởng Sâm đi vào phòng ăn, lẳng lặng nhìn thấy một màn này, thiếu chút nữa cho là, mình nhìn lầm rồi.
Buổi sáng Phó Cảnh Ngộ nói với anh ta chuyện ly dị, lòng anh ta như lửa đốt mà từ nhà mình chạy tới, còn nghĩ, tình cảm của hai người họ có phải là xảy ra vấn đề gì không, nhưng,cảnh ân ái tình cảm trước mắt chẳng khác ngày thường này, thật sự là muốn ly hôn sao?
Hiện tại Tưởng Sâm nghiêm trọng hoài nghi, khả năng mình chưa tỉnh ngủ, cần trở về ngủ một giấc.
Dì Ngô nhìn thấy Tưởng Sâm,hỏi "Tưởng Sâm, cậu ăn sáng chưa?"
"Không cần đâu ạ." Tưởng Sâm hiện làm gì còn tâm tình mà ăn với chẳng uống?
Anh ta chỉ muốn biết, bây giờ là tình huống gì.
Dì Ngô thấy anh ta bảo không ăn, cũng không nói gì nữa.
Diệp Phồn Tinh và Phó Cảnh Ngộ ăn xong, cùng đi ra khỏi phòng ăn, Tưởng Sâm đi theo sau lưng Phó Cảnh Ngộ, " Anh Phó."
"Ừ?" Phó Cảnh Ngộ để cho Diệp Phồn Tinh đi lên phòng thay quần áo, cô phải đi học, anh cũng phải đi làm, hắn định đưa cô đi học trước rồi quay lại đi công ty.
Tưởng Sâm thấy Diệp Phồn Tinh đi rồi, mới dám hỏi: "anh thật sự muốn ly dị?"
Phó Cảnh Ngộ dừng một chút, nhìn về phía Tưởng Sâm, cái nhìn này, làm cho Tưởng Sâm chảy mồ hôi lạnh khắp cả người.
Anh ta sợ là mình nghe nhầm, đột nhiên nói lỡ mồm, sẽ bị Phó Cảnh Ngộ mắng một trận.
Kết quả, Phó Cảnh Ngộ nhìn anh ta xong lại gật đầu một cái, "Ừm."
Tâm tình của Tưởng Sâm lập tức trở nên kích động, "phu nhân làm gì sai, sao anh lại đối xử với cô ấy như vậy? Chuyện Tô Lâm Hoan không phải đã giải quyết xong rồi sao?" Không phải là Phó Cảnh Ngộ hiện tại lại đột nhiên thay đổi chủ ý, muốn cùng với Tô Lâm Hoan nối lại tình xưa đấy chứ?
Nếu là như vậy, Tưởng Sâm cảm thấy, anh ta không cần công việc này nữa!
Bởi vì anh ta cảm thấy bất công thay Diệp Phồn Tinh.
###
Đã bảo rồi, mọi người phải lạc quan lên chứ, ly hôn thôi mà, ly hôn xong vẫn có thể tái hôn mà, ly hôn xong thì Ngộ theo đuổi Tinh lại từ đầu. Thế mọi người có muốn thấy màn cầu hôn lãng mạn, đám cưới hoành tráng không? Với lại mọi người không cảm thấy tội cho Tinh lúc đầu tổ chức đám cưới bị chê cười à?
Cứ đọc đi, đã bảo không ngược là không ngược, mấy hôm nữa chúng nó lại tống cho đầy mồm thức ăn chó ấy mà.
Đừng có mà quên like và bỏ phiếu đấy nhé, không là cho chúng nó ly hôn thật luôn rồi kết SE đấy, Sữa không dọa mọi người đâu.
Cô làm việc cho anh, anh hoàn toàn có thể trực tiếp ứng trước lương cho cô.
Nhưng khi đó không biết nghĩ như thế nào, liền nói với cô yêu cầu quá đáng như vậy.
Bây giờ nhớ lại, quả thật rất quá đáng.
Hiện tại cô rời khỏi anh, thật ra cũng dễ hiểu thôi.
Cuộc sống tươi đẹp của cô vừa mới bắt đầu, anh căn bản không có tư cách bắt cô trói chân bên cạnh anh.
Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh,giọng nói có chút đè nén, từ cổ họng ép ra được một từ, "Được."
Cô muốn đi, anh để cho cô đi.
Vợ của anh muốn gì, anh đều sẽ đồng ý.
Diệp Phồn Tinh khựng lại, có chút khó tin nhìn Phó Cảnh Ngộ, anh lại... Thật sự đồng ý rồi.
Phó Cảnh Ngộ ôm chặt cô, "Giờ đã muộn lắm rồi, đi ngủ sớm đi. Ngày mai anh sẽ bảo Tưởng Sâm xử lý chuyện ly hôn."
"Anh nói thật chứ?" Mặc dù là Diệp Phồn Tinh nói ra, nhưng vào giờ phút này, tâm tình của cô, quả thực chẳng cô một chút vui vẻ nào cả.
Phó Cảnh Ngộ nói: "ừ."
Anh ôm chặt cô hơn, không nói gì thêm.
Rất khó tưởng tượng, bọn họ đưa ra quyết định ly dị, lại là dưới tình huống này.
Diệp Phồn Tinh nắm chặt tay anh, qua rất lâu, mới khép mắt.
Sáng hôm sau, Phó Cảnh Ngộ đánh thức Diệp Phồn Tinh dậy, dì Ngô làm bữa sáng, anh và cô đi xuống ăn như thường ngày.
Diệp Phồn Tinh ngồi ở trên ghế, nhìn anh, hôm nay anh mặc áo sơmi màu tàn thuốc, ngũ quan tinh xảo rất nhu hòa. Diệp Phồn Tinh thiếu chút nữa cảm thấy,hết thảy những gì xảy ra tối hôm qua, chẳng qua là một giấc mộng.
Anh thật sự đã đồng ý ly hôn với cô rồi!
Cô ăn sáng một cách vô hồn.
Phó Cảnh Ngộ giúp cô bóc trứng luộc, đưa cho cô.
Diệp Phồn Tinh nói: "Anh ăn lòng trắng đi."
Cô thích ăn lòng đỏ trứng, cho nên lòng trắng trứng đều là anh ăn.
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô cười một cái, tách lòng trắng ra đưa lòng đỏ cho cô.
Tưởng Sâm đi vào phòng ăn, lẳng lặng nhìn thấy một màn này, thiếu chút nữa cho là, mình nhìn lầm rồi.
Buổi sáng Phó Cảnh Ngộ nói với anh ta chuyện ly dị, lòng anh ta như lửa đốt mà từ nhà mình chạy tới, còn nghĩ, tình cảm của hai người họ có phải là xảy ra vấn đề gì không, nhưng,cảnh ân ái tình cảm trước mắt chẳng khác ngày thường này, thật sự là muốn ly hôn sao?
Hiện tại Tưởng Sâm nghiêm trọng hoài nghi, khả năng mình chưa tỉnh ngủ, cần trở về ngủ một giấc.
Dì Ngô nhìn thấy Tưởng Sâm,hỏi "Tưởng Sâm, cậu ăn sáng chưa?"
"Không cần đâu ạ." Tưởng Sâm hiện làm gì còn tâm tình mà ăn với chẳng uống?
Anh ta chỉ muốn biết, bây giờ là tình huống gì.
Dì Ngô thấy anh ta bảo không ăn, cũng không nói gì nữa.
Diệp Phồn Tinh và Phó Cảnh Ngộ ăn xong, cùng đi ra khỏi phòng ăn, Tưởng Sâm đi theo sau lưng Phó Cảnh Ngộ, " Anh Phó."
"Ừ?" Phó Cảnh Ngộ để cho Diệp Phồn Tinh đi lên phòng thay quần áo, cô phải đi học, anh cũng phải đi làm, hắn định đưa cô đi học trước rồi quay lại đi công ty.
Tưởng Sâm thấy Diệp Phồn Tinh đi rồi, mới dám hỏi: "anh thật sự muốn ly dị?"
Phó Cảnh Ngộ dừng một chút, nhìn về phía Tưởng Sâm, cái nhìn này, làm cho Tưởng Sâm chảy mồ hôi lạnh khắp cả người.
Anh ta sợ là mình nghe nhầm, đột nhiên nói lỡ mồm, sẽ bị Phó Cảnh Ngộ mắng một trận.
Kết quả, Phó Cảnh Ngộ nhìn anh ta xong lại gật đầu một cái, "Ừm."
Tâm tình của Tưởng Sâm lập tức trở nên kích động, "phu nhân làm gì sai, sao anh lại đối xử với cô ấy như vậy? Chuyện Tô Lâm Hoan không phải đã giải quyết xong rồi sao?" Không phải là Phó Cảnh Ngộ hiện tại lại đột nhiên thay đổi chủ ý, muốn cùng với Tô Lâm Hoan nối lại tình xưa đấy chứ?
Nếu là như vậy, Tưởng Sâm cảm thấy, anh ta không cần công việc này nữa!
Bởi vì anh ta cảm thấy bất công thay Diệp Phồn Tinh.
###
Đã bảo rồi, mọi người phải lạc quan lên chứ, ly hôn thôi mà, ly hôn xong vẫn có thể tái hôn mà, ly hôn xong thì Ngộ theo đuổi Tinh lại từ đầu. Thế mọi người có muốn thấy màn cầu hôn lãng mạn, đám cưới hoành tráng không? Với lại mọi người không cảm thấy tội cho Tinh lúc đầu tổ chức đám cưới bị chê cười à?
Cứ đọc đi, đã bảo không ngược là không ngược, mấy hôm nữa chúng nó lại tống cho đầy mồm thức ăn chó ấy mà.
Đừng có mà quên like và bỏ phiếu đấy nhé, không là cho chúng nó ly hôn thật luôn rồi kết SE đấy, Sữa không dọa mọi người đâu.
/1829
|