Phó Cảnh Ngộ trầm mặc, không vội trả lời câu hỏi của mẹ mình.
Bà Phó có chút thương tâm nói: "Tiểu Tinh tốt với con như thế, con chẳng lẽ không biết sao? Hai đứa đang tốt đẹp, tại sao phải ly dị? Mẹ sắp bị con làm cho tức chết rồi."
"Gặp phải một vài chuyện, bọn con chưa thể giải quyết được. Đây là vấn đề của vợ chồng con, con sẽ tự xử lý."
"Nghe nói hai đứa đã ký đơn ly hôn rồi?" Cả nhà họ Phó không muốn tin sự thật này, nhưng bây giờ Phó Cảnh Ngộ ngồi ở trước mặt bọn họ, cũng đã chính miệng thừa nhận.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Vâng, con để lại biệt thự Giang Phủ lại cho vọng con, con sẽ tạm thời dọn về đây ở một thời gian ngắn."
"Ai cho cậu về đây?" Phó Linh Lung lên tiếng, "Chị nói cho cậu biết, Bây giờ trong nhà này không còn chỗ cho cậu nữa, cậu đã dám ly hôn thật thì tự cút ra ngoài mà ở."
"..."
###
Diệp Phồn Tinh ngồi trước máy tính, làm hết chuyện hôm nay, bởi vì hơi đói, nên đi xuống bếp nấu mì ăn.
Bởi vì Phó Cảnh Ngộ không ở đây, buổi tối dì Ngô cũng về Phó gia, cho nên trong nhà rất yên tĩnh.
Diệp Phồn Tinh mới vừa nấu mì xong,vừa đặt lên bàn, đã nghe thấy âm thanh xe dừng lại trước cổng nhà.
Cô mở cửa ra xem, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ từ trên xe bước xuống, có chút ngoài ý muốn, "Sao anh lại về đây?"
Không phải nói anh sẽ về Phó gia ở sao?
Hiện tại cũng gần 10 giờ rồi, anh đột nhiên trở lại, làm cho cô có chút ngoài ý muốn.
Phó Cảnh Ngộ không thắt cà vạt, cúc áo sơ mi cởi ra, cổ áo rộng mở. Anh đi tới, trên gương mặt anh tuấn lộ vẻ bất đắc dĩ, nói "Anh bị bố mẹ đuổi ra ngoài."
Nhìn dáng vẻ của anh, hình như khi về nhà bị đuổi ra ngoài thật.
"..." Diệp Phồn Tinh nhìn anh,đau lòng nói, "Mau vào đi."
Anh muốn dọn ra ngoài, cô vốn là cảm thấy không tốt lắm.
Bây giờ còn bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà, cô càng cảm thấy áy náy.
Tiến vào phòng ăn, Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy bát mì trên bàn, lân la hỏi "Em nấu à?"
"Ừm." Diệp Phồn Tinh nói: "Đói quá nên không ngủ được, xuống nấu để ăn."
Nhất là hôm nay không có anh ở đây, cô càng cảm thấy trong lòng trống rỗng, cũng đói nhanh hơn so với bình thường.
Nhưng mà cô không nghĩ tới anh lại đột nhiên trở lại đây.
Nhìn thấy anh, trong nháy mắt đột nhiên cô cảm thấy hết đói bụng.
"Anh có muốn ăn không?"
"Anh chưa được ăn gì cả." Phó Cảnh Ngộ ngồi xuống.
Diệp Phồn Tinh nhìn đồng hồ, "Sao còn chưa ăn gì? Muộn thế này rồi."
"Bố mẹ không cho anh cơm ăn." Phó Cảnh Ngộ giống như đứa trẻ chịu ủy khuất hướng về phía cô nói, "Trên đời này chắc chỉ có mình anh vừa bị vợ bỏ lại còn bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà!"
"..." Diệp Phồn Tinh nghe xong, vô cùng xấu hổ, đẩy bát mì của mình ra trước mặt anh, "Anh ăn trước đi, em đi nấu bát khác."
"Thôi để anh tự đi nấu." Phó Cảnh Ngộ giả vờ khách sáo, "Chúng ta đã ly hôn rồi, sao có thể để em làm những chuyện này?"
"Không sao, chỉ là nấu bát mì thôi mà." Diệp Phồn Tinh đi vào bếp, nấu bát khác.
Phó Cảnh Ngộ cách lớp kính, nhìn bóng lưng bận rộn của cô, trong lòng sinh ra một chút ấm áp.
Coi như có ly hôn rồi đi chăng, vợ anh vẫn là người tốt với anh nhất.
Cô cứ như vậy làm sao anh có thể buông tay để cô rời khỏi anh được?
Diệp Phồn Tinh rất nhanh liền nấu xong mì, bưng ra ngoài, lại gắp thêm mì từ bát của mình sang bát của Phó Cảnh Ngộ, "Anh chưa ăn cơm, ăn nhiều một chút. Nếu ăn xong mà còn thấy đói, em đi nấu cơm cho anh."
"Không cần." Phó Cảnh Ngộ cầm đũa: "Đã đủ rồi."
Diệp Phồn Tinh ngồi xuống, hai người ngồi đối mặt nhau,cùng ăn mì.
Phó Cảnh Ngộ ăn một hồi, nhìn về Diệp Phồn Tinh, hỏi một câu không tưởng: "Tiểu Tinh, em... Thích kiểu đàn ông như thế nào?"
Công cuộc cua vợ đầy gian nan của con rể Ngộ đã chính thức bắt đầu, mau like và bỏ phiếu để vợ chồng nhà nó sớm về với nhau đi nào!
Bà Phó có chút thương tâm nói: "Tiểu Tinh tốt với con như thế, con chẳng lẽ không biết sao? Hai đứa đang tốt đẹp, tại sao phải ly dị? Mẹ sắp bị con làm cho tức chết rồi."
"Gặp phải một vài chuyện, bọn con chưa thể giải quyết được. Đây là vấn đề của vợ chồng con, con sẽ tự xử lý."
"Nghe nói hai đứa đã ký đơn ly hôn rồi?" Cả nhà họ Phó không muốn tin sự thật này, nhưng bây giờ Phó Cảnh Ngộ ngồi ở trước mặt bọn họ, cũng đã chính miệng thừa nhận.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Vâng, con để lại biệt thự Giang Phủ lại cho vọng con, con sẽ tạm thời dọn về đây ở một thời gian ngắn."
"Ai cho cậu về đây?" Phó Linh Lung lên tiếng, "Chị nói cho cậu biết, Bây giờ trong nhà này không còn chỗ cho cậu nữa, cậu đã dám ly hôn thật thì tự cút ra ngoài mà ở."
"..."
###
Diệp Phồn Tinh ngồi trước máy tính, làm hết chuyện hôm nay, bởi vì hơi đói, nên đi xuống bếp nấu mì ăn.
Bởi vì Phó Cảnh Ngộ không ở đây, buổi tối dì Ngô cũng về Phó gia, cho nên trong nhà rất yên tĩnh.
Diệp Phồn Tinh mới vừa nấu mì xong,vừa đặt lên bàn, đã nghe thấy âm thanh xe dừng lại trước cổng nhà.
Cô mở cửa ra xem, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ từ trên xe bước xuống, có chút ngoài ý muốn, "Sao anh lại về đây?"
Không phải nói anh sẽ về Phó gia ở sao?
Hiện tại cũng gần 10 giờ rồi, anh đột nhiên trở lại, làm cho cô có chút ngoài ý muốn.
Phó Cảnh Ngộ không thắt cà vạt, cúc áo sơ mi cởi ra, cổ áo rộng mở. Anh đi tới, trên gương mặt anh tuấn lộ vẻ bất đắc dĩ, nói "Anh bị bố mẹ đuổi ra ngoài."
Nhìn dáng vẻ của anh, hình như khi về nhà bị đuổi ra ngoài thật.
"..." Diệp Phồn Tinh nhìn anh,đau lòng nói, "Mau vào đi."
Anh muốn dọn ra ngoài, cô vốn là cảm thấy không tốt lắm.
Bây giờ còn bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà, cô càng cảm thấy áy náy.
Tiến vào phòng ăn, Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy bát mì trên bàn, lân la hỏi "Em nấu à?"
"Ừm." Diệp Phồn Tinh nói: "Đói quá nên không ngủ được, xuống nấu để ăn."
Nhất là hôm nay không có anh ở đây, cô càng cảm thấy trong lòng trống rỗng, cũng đói nhanh hơn so với bình thường.
Nhưng mà cô không nghĩ tới anh lại đột nhiên trở lại đây.
Nhìn thấy anh, trong nháy mắt đột nhiên cô cảm thấy hết đói bụng.
"Anh có muốn ăn không?"
"Anh chưa được ăn gì cả." Phó Cảnh Ngộ ngồi xuống.
Diệp Phồn Tinh nhìn đồng hồ, "Sao còn chưa ăn gì? Muộn thế này rồi."
"Bố mẹ không cho anh cơm ăn." Phó Cảnh Ngộ giống như đứa trẻ chịu ủy khuất hướng về phía cô nói, "Trên đời này chắc chỉ có mình anh vừa bị vợ bỏ lại còn bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà!"
"..." Diệp Phồn Tinh nghe xong, vô cùng xấu hổ, đẩy bát mì của mình ra trước mặt anh, "Anh ăn trước đi, em đi nấu bát khác."
"Thôi để anh tự đi nấu." Phó Cảnh Ngộ giả vờ khách sáo, "Chúng ta đã ly hôn rồi, sao có thể để em làm những chuyện này?"
"Không sao, chỉ là nấu bát mì thôi mà." Diệp Phồn Tinh đi vào bếp, nấu bát khác.
Phó Cảnh Ngộ cách lớp kính, nhìn bóng lưng bận rộn của cô, trong lòng sinh ra một chút ấm áp.
Coi như có ly hôn rồi đi chăng, vợ anh vẫn là người tốt với anh nhất.
Cô cứ như vậy làm sao anh có thể buông tay để cô rời khỏi anh được?
Diệp Phồn Tinh rất nhanh liền nấu xong mì, bưng ra ngoài, lại gắp thêm mì từ bát của mình sang bát của Phó Cảnh Ngộ, "Anh chưa ăn cơm, ăn nhiều một chút. Nếu ăn xong mà còn thấy đói, em đi nấu cơm cho anh."
"Không cần." Phó Cảnh Ngộ cầm đũa: "Đã đủ rồi."
Diệp Phồn Tinh ngồi xuống, hai người ngồi đối mặt nhau,cùng ăn mì.
Phó Cảnh Ngộ ăn một hồi, nhìn về Diệp Phồn Tinh, hỏi một câu không tưởng: "Tiểu Tinh, em... Thích kiểu đàn ông như thế nào?"
Công cuộc cua vợ đầy gian nan của con rể Ngộ đã chính thức bắt đầu, mau like và bỏ phiếu để vợ chồng nhà nó sớm về với nhau đi nào!
/1039
|