Phó Linh Lung trong lòng một nắm chặt, luôn cảm giác mình con trai hiện tại có chút đáng thương, chị nhìn cậu ta, "Có phải là mẹ mấy ngày nay đối với con quá nghiêm khắc, mắng con làm con khó chịu? Mẹ không có ác ý, chỉ là hy vọng con đừng nhằm vào Tiểu Tinh. Nhà họ Tô kia là mẹ giới thiệu cho cậu con, cậu con xảy ra chuyện, nhà họ liền đem cậu con quăng bỏ, mẹ vẫn cảm thấy có lỗi với cậu con. Con có thể hiểu được, đúng không?"
Từ nhỏ đến lớn, chị cũng rất sủng Cố Vũ Trạch, chẳng qua là hai ngày nay nghiêm khắc một chút.
Cố Vũ Trạch cúi đầu, nhìn lấy điện thoại di động, mở miệng nói: "mẹ không sợ có một ngày Diệp Phồn Tinh cũng sẽ giống như Tô Lâm Hoan sao? Mẹ như vậy ủng hộ bọn họ, đến lúc đó, thì làm sao bây giờ."
Cố Vũ Trạch những lời này, để cho Phó Linh Lung trong lòng lộp bộp một cái, chị nhìn Cố Vũ Trạch, biết con trai mình tính cách cũng không xấu.
Những ngày qua như vậy nhằm vào Diệp Phồn Tinh, vốn là có chút kỳ quái, "con có phải hay không là biết cái gì?"
Chị đột nhiên nghĩ tới Diệp Phồn Tinh cùng Cố Vũ Trạch là một trường học, "Có phải là con bé lúc trước lúc ở trường học làm qua cái gì, con biết?"
Đối với Diệp Phồn Tinh, nhà bọn họ cũng không phải là hiểu rõ, chỉ là bởi vì Phó Cảnh Ngộ thích, cho nên, người một nhà cũng lựa chọn ủng hộ.
Nhưng là, Phó Linh Lung vẫn là càng yêu con mình.
Cố Vũ Trạch cúi đầu, đang nhìn mình trò chơi phía trên ID: Star.
Cái kia, Tiêủ Tinh đã từng là thuộc về cậu ta!
Đáng tiếc, phía trên có Phó Cảnh Ngộ đè, Cố Vũ Trạch cũng không có lá gan này, chỉ có thể khắc chế chính mình: "Không có."
Cậu tính khí hẳn là biết đến, nói ra, cậu ta chẳng những không chiếm được chỗ tốt gì, còn có thể hại chết chính mình.
]
Cậu ta có thể làm, chẳng qua là để cho chính Diệp Phồn Tinh rời xa Phó Cảnh Ngộ.
Phó Linh Lung thở phào nhẹ nhõm, "Không có là tốt rồi, mẹ còn tưởng rằng con biết nội tình gì! Đến lúc đó mẹ cũng không biết có cần nói với cậu con hay không."
Cố Vũ Trạch nhìn lấy Phó Linh Lung, hỏi: "Mẹ, nếu như có một ngày, muốn mẹ ở giữa con cùng cậu chọn một, mẹ sẽ chọn ai?"
Phó Linh Lung sửng sốt hai giây, đưa tay ra, thả vào trên trán Cố Vũ Trạch, "Bệnh ngu người rồi? Nói nhảm cái gì đấy? Con khi còn bé thích nhất cậu con còn gì!"
"..."
Phó Linh Lung đoán cậu ta có thể là trước bị Phó Cảnh Ngộ dạy dỗ, trong lòng có chút ý kiến, "Đừng làm loạn, biết không? Không được, mẹ phải đi! Con ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, đừng nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, không tốt cho mắt."
Cố Vũ Trạch: "..."
Luôn cảm thấy người này mẹ này của cậu ta, cùi chỏ ra bên ngoài cong cực kỳ tệ hại.
-
Đến Phó gia, Phó Linh Lung vào cửa, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ chính đang nói chuyện trời đất. Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, "chú, nhất định phải để cho tôi làm cô dâu của chú sao?"
Nghĩ đến còn muốn gặp gia trường, Diệp Phồn Tinh càng ngày càng cảm thấy, mẹ khả năng coi thường cô quan hệ với Phó Cảnh Ngộ.
Cô vốn cho là, chờ đến lúc anh không cần cô nữa, cô liền có thể đi.
Nhưng là...
Hiện tại, sự tình thật giống như cũng không có đơn giản như vậy.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Đều đã đến lúc nào rồi, em còn hỏi cái này?"
"Chú biết rõ, tôi cùng với chú ở chung một chỗ, chỉ là vì tiền... chú không cảm thấy khó chịu sao?"
Nếu như người khác chỉ là vì tiền cùng với mình ở chung một chỗ mà nói, Diệp Phồn Tinh nghĩ, cô khẳng định cũng không nguyện ý đi!
Phó Cảnh Ngộ nói: "Khó chịu cái gì, ngược lại anh có nhiều tiền như vậy. Sẽ không để em phải đói bụng, sẽ không để cho em phải nghỉ học, như vậy đủ chưa?"
"..." Diệp Phồn Tinh khóe miệng giật một cái.
Được rồi, cô phục rồi!
Cô gật đầu, "Đủ rồi đủ rồi!"
Cô là một con hàng, có ăn, có thể cho cô đi học là được.
Like và bỏ phiếu để đọc ngay chương mới nào!
Từ nhỏ đến lớn, chị cũng rất sủng Cố Vũ Trạch, chẳng qua là hai ngày nay nghiêm khắc một chút.
Cố Vũ Trạch cúi đầu, nhìn lấy điện thoại di động, mở miệng nói: "mẹ không sợ có một ngày Diệp Phồn Tinh cũng sẽ giống như Tô Lâm Hoan sao? Mẹ như vậy ủng hộ bọn họ, đến lúc đó, thì làm sao bây giờ."
Cố Vũ Trạch những lời này, để cho Phó Linh Lung trong lòng lộp bộp một cái, chị nhìn Cố Vũ Trạch, biết con trai mình tính cách cũng không xấu.
Những ngày qua như vậy nhằm vào Diệp Phồn Tinh, vốn là có chút kỳ quái, "con có phải hay không là biết cái gì?"
Chị đột nhiên nghĩ tới Diệp Phồn Tinh cùng Cố Vũ Trạch là một trường học, "Có phải là con bé lúc trước lúc ở trường học làm qua cái gì, con biết?"
Đối với Diệp Phồn Tinh, nhà bọn họ cũng không phải là hiểu rõ, chỉ là bởi vì Phó Cảnh Ngộ thích, cho nên, người một nhà cũng lựa chọn ủng hộ.
Nhưng là, Phó Linh Lung vẫn là càng yêu con mình.
Cố Vũ Trạch cúi đầu, đang nhìn mình trò chơi phía trên ID: Star.
Cái kia, Tiêủ Tinh đã từng là thuộc về cậu ta!
Đáng tiếc, phía trên có Phó Cảnh Ngộ đè, Cố Vũ Trạch cũng không có lá gan này, chỉ có thể khắc chế chính mình: "Không có."
Cậu tính khí hẳn là biết đến, nói ra, cậu ta chẳng những không chiếm được chỗ tốt gì, còn có thể hại chết chính mình.
]
Cậu ta có thể làm, chẳng qua là để cho chính Diệp Phồn Tinh rời xa Phó Cảnh Ngộ.
Phó Linh Lung thở phào nhẹ nhõm, "Không có là tốt rồi, mẹ còn tưởng rằng con biết nội tình gì! Đến lúc đó mẹ cũng không biết có cần nói với cậu con hay không."
Cố Vũ Trạch nhìn lấy Phó Linh Lung, hỏi: "Mẹ, nếu như có một ngày, muốn mẹ ở giữa con cùng cậu chọn một, mẹ sẽ chọn ai?"
Phó Linh Lung sửng sốt hai giây, đưa tay ra, thả vào trên trán Cố Vũ Trạch, "Bệnh ngu người rồi? Nói nhảm cái gì đấy? Con khi còn bé thích nhất cậu con còn gì!"
"..."
Phó Linh Lung đoán cậu ta có thể là trước bị Phó Cảnh Ngộ dạy dỗ, trong lòng có chút ý kiến, "Đừng làm loạn, biết không? Không được, mẹ phải đi! Con ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, đừng nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, không tốt cho mắt."
Cố Vũ Trạch: "..."
Luôn cảm thấy người này mẹ này của cậu ta, cùi chỏ ra bên ngoài cong cực kỳ tệ hại.
-
Đến Phó gia, Phó Linh Lung vào cửa, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ chính đang nói chuyện trời đất. Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, "chú, nhất định phải để cho tôi làm cô dâu của chú sao?"
Nghĩ đến còn muốn gặp gia trường, Diệp Phồn Tinh càng ngày càng cảm thấy, mẹ khả năng coi thường cô quan hệ với Phó Cảnh Ngộ.
Cô vốn cho là, chờ đến lúc anh không cần cô nữa, cô liền có thể đi.
Nhưng là...
Hiện tại, sự tình thật giống như cũng không có đơn giản như vậy.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Đều đã đến lúc nào rồi, em còn hỏi cái này?"
"Chú biết rõ, tôi cùng với chú ở chung một chỗ, chỉ là vì tiền... chú không cảm thấy khó chịu sao?"
Nếu như người khác chỉ là vì tiền cùng với mình ở chung một chỗ mà nói, Diệp Phồn Tinh nghĩ, cô khẳng định cũng không nguyện ý đi!
Phó Cảnh Ngộ nói: "Khó chịu cái gì, ngược lại anh có nhiều tiền như vậy. Sẽ không để em phải đói bụng, sẽ không để cho em phải nghỉ học, như vậy đủ chưa?"
"..." Diệp Phồn Tinh khóe miệng giật một cái.
Được rồi, cô phục rồi!
Cô gật đầu, "Đủ rồi đủ rồi!"
Cô là một con hàng, có ăn, có thể cho cô đi học là được.
Like và bỏ phiếu để đọc ngay chương mới nào!
/1039
|