Không có cô ở bên cạnh, mỗi ngày muốn chìm vào giấc ngủ, đều là chuyện rất khó khăn với anh.
Khi Nằm ở trên giường, chung quy sẽ hoài niệm thời gian cô ở bên cạnh.
Bọn họ đã ở bên nhau hơn nửa năm rồi, cơ hồ là mỗi ngày đều ở chung một chỗ, hiện tại đột nhiên xa cách, nỗi nhớ trong anh cứ kéo đến dầy vò.
... Giờ phút này ôm cô vào trong ngực,hôn lên môi cô trong lòng của của Phó Cảnh Ngộ mới tạm thời thỏa mãn.
Nồi canh trên bếp gas sôi bùng lên trào xuống mặt bếp tạo ra tiếng xì xèo làm hai người giật mình.
Diệp Phồn Tinh ngại ngùng đẩy nhẹ Phó Cảnh Ngộ ra nói, "Canh được rồi."
Phó Cảnh Ngộ buông cô ra, thấy cô bê nồi canh, anh ngăn lại nói, "Để anh bê cho."
Anh sợ cô bị nóng nên bê ra hộ cô.
Diệp Phồn Tinh lấy chảo để xào rau, Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, hỏi "Em mua đủ đồ dùng ở đây rồi à."
"Ừm." Diệp Phồn Tinh nói: "Dù sao cũng sẽ ở lại chỗ này lâu dài."
"Định ở bao lâu?" Phó Cảnh Ngộ phảng phất thấy được con đường truy thê khó khăn thế nào.
"Em cũng không biết. Ngược lại là anh..." Diệp Phồn Tinh nhìn về phía người đàn ông suốt ngày lấy cớ chạy đến nhà mình, "Bây giờ em đã không phải là vợ của anh nữa rồi, anh không cần tốt với em như vậy. Anh bận rộn như vậy, còn lãng phí thời gian ở trên người em, anh không cảm thấy đáng tiếc sao?"
"..." Phó Cảnh Ngộ nghe ra ý của cô.
Cô cảm thấy, anh là bởi vì coi cô là vợ của anh nên mới đối với cô.
Cô hiện tại không phải là vợ của anh nữa vì vậy anh không cần đối tốt với cô nữa.
Anh nói với Diệp Phồn Tinh: "Ở bên cạnh em anh chưa bao giờ cảm thấy lãng phí thời gian."
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, ngây người hai giây.
Gần đây cô luôn nghĩ, có phải anh cũng yêu cô, không phải bất kỳ nguyên nhân nào khác, chỉ là yêu con người của cô?
Chẳng qua là, mỗi lần nhìn thấy anh ưu tú như vậy, nhìn lại mình cô lại cảm thấy đó chỉ là suy nghĩ ngu xuẩn.
Phó Cảnh Ngộ thấy cô vẫn nhìn mình, nói: "Xào thức ăn anh lên, anh đói rồi."
"Anh ra bên ngoài chờ đi, sắp xong rồi."
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô một cái, đi ra phòng khách ngồi chờ.
Rất nhanh, Diệp Phồn Tinh liền bưng thức ăn ra ngoài.
Nàng nhìn anh đang ngồi ở trên ghế so fa đọc sách, cô gọi "Ăn cơm thôi."
Đến gần cô mới biết anh đang đọc sách cô viết.
Anh đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần rồi, không cảm thấy chán sao?
Phó Cảnh Ngộ đi tới, giúp cô dọn bắt đũa, hai người ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.
Diệp Phồn Tinh ngồi xuống, nhìn sang phía đối diện, Phó Cảnh Ngộ hỏi: "Sao thế?"
"Không có gì, em chỉ cảm thấy, anh ở trong nhà em em không quen lắm!"
Cô rốt cuộc là vì cái gì mới dọn ra ngoài!
Kết quả, cuối cùng anh vẫn bám đuôi ra ngoài theo.
Phó Cảnh Ngộ dừng một chút, nhìn Diệp Phồn Tinh, nói "Không muốn anh đến đây à?"
"Không muốn." Cô khẩu thị tâm phi nói.
Phó Cảnh Ngộ có chút thất vọng bưng bát lên, Diệp Phồn Tinh nhìn thấy phản ứng của anh, có chút xấu hổ, cũng không phải thật sự hy vọng anh không tới, ngược lại, nhìn thấy anh, cô cảm thấy rất vui vẻ.
"Đùa với anh thôi, chỉ cần anh thích thì đến lúc nào cũng được."
Hai người đang ăn cơm, Phó Cảnh Ngộ nói: "Lúc nào rảnh rỗi,em nhớ phải trở về thăm bố mẹ và chị anh nhé, em đi rồi, bọn họ rất khó chịu."
Nghe thấy Phó Cảnh Ngộ nhắc tới bọn họ, Diệp Phồn Tinh nhất thời cảm thấy xấu hổ, "Xin lỗi, là em làm cho mọi người thất vọng."
Tranh thủ viết truyện cho mọi người mà nhiều người đọc xong không like với bỏ phiếu gì cả, hic
Khi Nằm ở trên giường, chung quy sẽ hoài niệm thời gian cô ở bên cạnh.
Bọn họ đã ở bên nhau hơn nửa năm rồi, cơ hồ là mỗi ngày đều ở chung một chỗ, hiện tại đột nhiên xa cách, nỗi nhớ trong anh cứ kéo đến dầy vò.
... Giờ phút này ôm cô vào trong ngực,hôn lên môi cô trong lòng của của Phó Cảnh Ngộ mới tạm thời thỏa mãn.
Nồi canh trên bếp gas sôi bùng lên trào xuống mặt bếp tạo ra tiếng xì xèo làm hai người giật mình.
Diệp Phồn Tinh ngại ngùng đẩy nhẹ Phó Cảnh Ngộ ra nói, "Canh được rồi."
Phó Cảnh Ngộ buông cô ra, thấy cô bê nồi canh, anh ngăn lại nói, "Để anh bê cho."
Anh sợ cô bị nóng nên bê ra hộ cô.
Diệp Phồn Tinh lấy chảo để xào rau, Phó Cảnh Ngộ nhìn cô, hỏi "Em mua đủ đồ dùng ở đây rồi à."
"Ừm." Diệp Phồn Tinh nói: "Dù sao cũng sẽ ở lại chỗ này lâu dài."
"Định ở bao lâu?" Phó Cảnh Ngộ phảng phất thấy được con đường truy thê khó khăn thế nào.
"Em cũng không biết. Ngược lại là anh..." Diệp Phồn Tinh nhìn về phía người đàn ông suốt ngày lấy cớ chạy đến nhà mình, "Bây giờ em đã không phải là vợ của anh nữa rồi, anh không cần tốt với em như vậy. Anh bận rộn như vậy, còn lãng phí thời gian ở trên người em, anh không cảm thấy đáng tiếc sao?"
"..." Phó Cảnh Ngộ nghe ra ý của cô.
Cô cảm thấy, anh là bởi vì coi cô là vợ của anh nên mới đối với cô.
Cô hiện tại không phải là vợ của anh nữa vì vậy anh không cần đối tốt với cô nữa.
Anh nói với Diệp Phồn Tinh: "Ở bên cạnh em anh chưa bao giờ cảm thấy lãng phí thời gian."
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, ngây người hai giây.
Gần đây cô luôn nghĩ, có phải anh cũng yêu cô, không phải bất kỳ nguyên nhân nào khác, chỉ là yêu con người của cô?
Chẳng qua là, mỗi lần nhìn thấy anh ưu tú như vậy, nhìn lại mình cô lại cảm thấy đó chỉ là suy nghĩ ngu xuẩn.
Phó Cảnh Ngộ thấy cô vẫn nhìn mình, nói: "Xào thức ăn anh lên, anh đói rồi."
"Anh ra bên ngoài chờ đi, sắp xong rồi."
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô một cái, đi ra phòng khách ngồi chờ.
Rất nhanh, Diệp Phồn Tinh liền bưng thức ăn ra ngoài.
Nàng nhìn anh đang ngồi ở trên ghế so fa đọc sách, cô gọi "Ăn cơm thôi."
Đến gần cô mới biết anh đang đọc sách cô viết.
Anh đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần rồi, không cảm thấy chán sao?
Phó Cảnh Ngộ đi tới, giúp cô dọn bắt đũa, hai người ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.
Diệp Phồn Tinh ngồi xuống, nhìn sang phía đối diện, Phó Cảnh Ngộ hỏi: "Sao thế?"
"Không có gì, em chỉ cảm thấy, anh ở trong nhà em em không quen lắm!"
Cô rốt cuộc là vì cái gì mới dọn ra ngoài!
Kết quả, cuối cùng anh vẫn bám đuôi ra ngoài theo.
Phó Cảnh Ngộ dừng một chút, nhìn Diệp Phồn Tinh, nói "Không muốn anh đến đây à?"
"Không muốn." Cô khẩu thị tâm phi nói.
Phó Cảnh Ngộ có chút thất vọng bưng bát lên, Diệp Phồn Tinh nhìn thấy phản ứng của anh, có chút xấu hổ, cũng không phải thật sự hy vọng anh không tới, ngược lại, nhìn thấy anh, cô cảm thấy rất vui vẻ.
"Đùa với anh thôi, chỉ cần anh thích thì đến lúc nào cũng được."
Hai người đang ăn cơm, Phó Cảnh Ngộ nói: "Lúc nào rảnh rỗi,em nhớ phải trở về thăm bố mẹ và chị anh nhé, em đi rồi, bọn họ rất khó chịu."
Nghe thấy Phó Cảnh Ngộ nhắc tới bọn họ, Diệp Phồn Tinh nhất thời cảm thấy xấu hổ, "Xin lỗi, là em làm cho mọi người thất vọng."
Tranh thủ viết truyện cho mọi người mà nhiều người đọc xong không like với bỏ phiếu gì cả, hic
/1829
|