"..." Phó Cảnh Ngộ quay đầu, nhìn về chỗ khác, trực tiếp coi cô tả thành người vô hình.
Thái độ này làm cho Tô Lâm Hoan cảm thấy có chút châm tâm.
Nhưng mà cô ta vẫn lấy dũng khí nói: "Em nghe nói, anh và Tinh Tinh ly dị rồi, là bởi vì em sao?"
Nghe thấy hai từ Tinh Tinh, Phó Cảnh Ngộ cuối cùng mới quay lại, nhìn Tô Lâm Hoan, "Vì cô?"
Anh thật sự không nghĩ ra, Tô Lâm Hoan làm sao lại bị ảo tưởng nặng đến như vậy?
Trong mắt Tô Lâm Hoan tràn đầy hy vọng: "Anh tha thứ cho em rồi, có đúng không? Em thừa nhận, trước kia là em không tốt. Cảnh Ngộ, chỉ cần anh có thể tha thứ cho em, chúng ta bắt đầu lại là tốt rồi."
"..." Phó Cảnh Ngộ không nói gì mà nhìn cô ta một cái, không hiểu cô ta làm sao có thể tự mình đa tình như vậy? Cho là mình và Tiểu Tinh ly dị là bởi vì cô ta?trong giọng nói tràn đầy khinh thường nói "Tôi cảm thấy cô Tô hẳn là nên đến bác sĩ chuyên khoa tâm thần để khám xem, nếu cô không quen ai tôi không ngại giúp cô giới thiệu."
Phó Cảnh Ngộ đây là... Nói mình có bệnh?
Tô Lâm Hoan mới vừa phản ứng lại, Phó Cảnh Ngộ đã xoay người đi ra chỗ khác.
Những nới như này với anh mà nói thật sự rất buồn chán, anh đã sớm muốn rời đi, không nghĩ tới vẫn còn chạm mặt Tô Lâm Hoan ở nơi này, làm anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
###
Diệp Phồn Tinh thật vất vả mới đuổi được Diệp Mẫu về, chờ đến lúc bọn họ đều đi rồi, mới ngồi xuống bắt đầu công việc hôm nay.
Bên ngoài trời bắt đầu mưa, sấm sét gào thét bên ngoài, Diệp Phồn Tinh đứng lên, đi đóng cửa sổ.
Đừng nói là người khác, chỉ nói đến một cô gái mới vừa dọn vào ở nơi này, lại gặp phải mưa giông lớn như vậy, trong lòng không tránh khỏi hoảng sợ.
Cô ngồi trở lại trước máy tính, nhìn màn hình máy tính, nhớ lại lúc trước, mỗi lần mưa giông Phó Cảnh Ngộ đều sẽ ôm cô vào lòng, ôn nhu hỏi cô, "Có còn sợ không?"
Diệp Phồn Tinh khi đó cảm thấy anh thật tẻ nhạt, cô có phải trẻ con đâu mà phải sợ sấm?
Nhưng bây giờ không biết tại sao, cô lại thật sự hy vọng anh có thể ở bên cạnh mình lúc này.
Khả năng, bị chiều chuộng lâu dần sẽ hình thành thói quen dựa dẫm.
Từng được người khác bao bọc yêu thương thì khi một mình mới biết đâu là mùi vị của cô đơn.
Cô nhanh chóng làm cho xong công việc, lên giường, chui kín trong chăn,nhưng làm thế nào ngủ cũng không ngủ được.
Không biết qua bao lâu, Diệp Phồn Tinh nghe thấy tiếng gõ cửa xen lẫn tiếng sấm loáng thoáng truyền vào.
Cô ngồi dậy mò mẫm mở đèn thì mới phát hiện bị bất điện, chỉ có thể cầm điện soi đèn pin đi ra cửa, bên ngoài rất tối, cô nhìn qua lỗ cửa nhưng không nhìn thấy gì, đánh bạo hỏi một câu, "Ai?"
Đại khái qua hai giây, ngoài cửa vang lên một âm thanh quen thuộc: "Là anh."
"..." Diệp Phồn Tinh mở cửa, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ đứng ở trước cửa.
Ánh sáng từ điện thoại hắt lên người Phó Cảnh Ngộ, cô phát hiện anh bị ướt hết vì bị dính mưa.
"Sao anh lại tới đây vào lúc này?" Diệp Phồn Tinh nhìn anh, không nói ra được cảm thụ trong lòng.
Trái tim giống như trong khoảnh khắc bị thứ gì đó bao phủ.
"Thấy trời mưa to lo em một mình sợ sấm nên tới." Phó Cảnh Ngộ đi vào, đóng cửa lại, "Làm sao lại không mở đèn?"
"Bị mất điện."
Ánh mắt của Diệp Phồn Tinh vẫn không dời khỏi người anh, tóc của anh cũng bị ướt, nhưng không vì thế mà anh trở nên chật vật, ngược lại trên người anh lại toát ra thứ mị lực không thể thoát ra được.
Anh cởi áo khoác xuống,tháo cà vạt ra ném qua một bên, trên người chỉ còn áo sơ mi trắng, anh nhìn cô,hỏi "Bên ngoài đang có cơn giông to, một mình em có sợ không?"
"... Em đâu phải trẻ con."
Nhưng mà không biết tại sao,lúc nhìn thấy anh, trong lòng lại vui vẻ như vậy.
Cô cảm thấy giống như đột nhiên chìm trong bóng đêm mà lại thấy được ánh sáng mặt trời.
Phó Cảnh Ngộ đưa tay ra kéo cô vào trong ngực, bởi vì rất tối, cô không thấy rõ bộ dáng của anh, chỉ có thể nghe thấy âm thanh của anh ở bên tai nhẹ nhàng vang lên, "Nhưng mà anh vừa thấy trời nổi giông tố,lại chỉ lo lắng Tiểu Tinh của anh sợ, cho nên, anh liền chạy tới đây."
Các sắc nữ đâu rồi, đổi phiếu lấy sôi thịt đi nào
Nhanh tay like và bỏ phiếu để đọc chương tiếp theo ngay đi nào!
Thái độ này làm cho Tô Lâm Hoan cảm thấy có chút châm tâm.
Nhưng mà cô ta vẫn lấy dũng khí nói: "Em nghe nói, anh và Tinh Tinh ly dị rồi, là bởi vì em sao?"
Nghe thấy hai từ Tinh Tinh, Phó Cảnh Ngộ cuối cùng mới quay lại, nhìn Tô Lâm Hoan, "Vì cô?"
Anh thật sự không nghĩ ra, Tô Lâm Hoan làm sao lại bị ảo tưởng nặng đến như vậy?
Trong mắt Tô Lâm Hoan tràn đầy hy vọng: "Anh tha thứ cho em rồi, có đúng không? Em thừa nhận, trước kia là em không tốt. Cảnh Ngộ, chỉ cần anh có thể tha thứ cho em, chúng ta bắt đầu lại là tốt rồi."
"..." Phó Cảnh Ngộ không nói gì mà nhìn cô ta một cái, không hiểu cô ta làm sao có thể tự mình đa tình như vậy? Cho là mình và Tiểu Tinh ly dị là bởi vì cô ta?trong giọng nói tràn đầy khinh thường nói "Tôi cảm thấy cô Tô hẳn là nên đến bác sĩ chuyên khoa tâm thần để khám xem, nếu cô không quen ai tôi không ngại giúp cô giới thiệu."
Phó Cảnh Ngộ đây là... Nói mình có bệnh?
Tô Lâm Hoan mới vừa phản ứng lại, Phó Cảnh Ngộ đã xoay người đi ra chỗ khác.
Những nới như này với anh mà nói thật sự rất buồn chán, anh đã sớm muốn rời đi, không nghĩ tới vẫn còn chạm mặt Tô Lâm Hoan ở nơi này, làm anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
###
Diệp Phồn Tinh thật vất vả mới đuổi được Diệp Mẫu về, chờ đến lúc bọn họ đều đi rồi, mới ngồi xuống bắt đầu công việc hôm nay.
Bên ngoài trời bắt đầu mưa, sấm sét gào thét bên ngoài, Diệp Phồn Tinh đứng lên, đi đóng cửa sổ.
Đừng nói là người khác, chỉ nói đến một cô gái mới vừa dọn vào ở nơi này, lại gặp phải mưa giông lớn như vậy, trong lòng không tránh khỏi hoảng sợ.
Cô ngồi trở lại trước máy tính, nhìn màn hình máy tính, nhớ lại lúc trước, mỗi lần mưa giông Phó Cảnh Ngộ đều sẽ ôm cô vào lòng, ôn nhu hỏi cô, "Có còn sợ không?"
Diệp Phồn Tinh khi đó cảm thấy anh thật tẻ nhạt, cô có phải trẻ con đâu mà phải sợ sấm?
Nhưng bây giờ không biết tại sao, cô lại thật sự hy vọng anh có thể ở bên cạnh mình lúc này.
Khả năng, bị chiều chuộng lâu dần sẽ hình thành thói quen dựa dẫm.
Từng được người khác bao bọc yêu thương thì khi một mình mới biết đâu là mùi vị của cô đơn.
Cô nhanh chóng làm cho xong công việc, lên giường, chui kín trong chăn,nhưng làm thế nào ngủ cũng không ngủ được.
Không biết qua bao lâu, Diệp Phồn Tinh nghe thấy tiếng gõ cửa xen lẫn tiếng sấm loáng thoáng truyền vào.
Cô ngồi dậy mò mẫm mở đèn thì mới phát hiện bị bất điện, chỉ có thể cầm điện soi đèn pin đi ra cửa, bên ngoài rất tối, cô nhìn qua lỗ cửa nhưng không nhìn thấy gì, đánh bạo hỏi một câu, "Ai?"
Đại khái qua hai giây, ngoài cửa vang lên một âm thanh quen thuộc: "Là anh."
"..." Diệp Phồn Tinh mở cửa, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ đứng ở trước cửa.
Ánh sáng từ điện thoại hắt lên người Phó Cảnh Ngộ, cô phát hiện anh bị ướt hết vì bị dính mưa.
"Sao anh lại tới đây vào lúc này?" Diệp Phồn Tinh nhìn anh, không nói ra được cảm thụ trong lòng.
Trái tim giống như trong khoảnh khắc bị thứ gì đó bao phủ.
"Thấy trời mưa to lo em một mình sợ sấm nên tới." Phó Cảnh Ngộ đi vào, đóng cửa lại, "Làm sao lại không mở đèn?"
"Bị mất điện."
Ánh mắt của Diệp Phồn Tinh vẫn không dời khỏi người anh, tóc của anh cũng bị ướt, nhưng không vì thế mà anh trở nên chật vật, ngược lại trên người anh lại toát ra thứ mị lực không thể thoát ra được.
Anh cởi áo khoác xuống,tháo cà vạt ra ném qua một bên, trên người chỉ còn áo sơ mi trắng, anh nhìn cô,hỏi "Bên ngoài đang có cơn giông to, một mình em có sợ không?"
"... Em đâu phải trẻ con."
Nhưng mà không biết tại sao,lúc nhìn thấy anh, trong lòng lại vui vẻ như vậy.
Cô cảm thấy giống như đột nhiên chìm trong bóng đêm mà lại thấy được ánh sáng mặt trời.
Phó Cảnh Ngộ đưa tay ra kéo cô vào trong ngực, bởi vì rất tối, cô không thấy rõ bộ dáng của anh, chỉ có thể nghe thấy âm thanh của anh ở bên tai nhẹ nhàng vang lên, "Nhưng mà anh vừa thấy trời nổi giông tố,lại chỉ lo lắng Tiểu Tinh của anh sợ, cho nên, anh liền chạy tới đây."
Các sắc nữ đâu rồi, đổi phiếu lấy sôi thịt đi nào
Nhanh tay like và bỏ phiếu để đọc chương tiếp theo ngay đi nào!
/1829
|