"Ừm." Hai ngày nay Phó Cảnh Ngộ đều bề bộn nhiều việc, hôm nay đặc biệt đẩy lại công việc ở công ty, trở lại nấu cơm cho cô.
Nếu mà cô không trở lại, việc này còn có ý nghĩa sao?
"Anh tuỳ hứng quá." Diệp Phồn Tinh ghét bỏ mà nói: "Tô Tề hôm nay vất vả một chuyến, em mời anh ta ăn bữa cơm cũng không được, anh lại còn gạt em trở lại."
Nghĩ đến việc anh lừa mình, lại nghĩ tới bởi vì anh, công việc hôm nay của cô cũng không ra đâu vào đâu, Diệp Phồn Tinh hiện tại có chút bực dọc, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ, cũng có một chút ghét bỏ.
Đều là bởi vì anh nên truyện này mới khó khăn như vậy.
Tại sao đúng lúc ấy, anh lại vừa vặn xuất hiện ở nơi đó.
Phó Cảnh Ngộ hỏi: "Sao thế?"
"Anh có biết Đổng tổng không? Hôm nay bên em nói chuyện đầu tư, ông ta lại có thể yêu cầu em sắp xếp cho ông ta một cuộc hẹn riêng với anh thì ông ta mới đáp ứng đầu tư." Diệp Phồn Tinh cũng không lừa gạt anh, trực tiếp nói chuyện này ra.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Cũng được! Khi về anh sẽ bảo Tưởng Sâm sắp xếp cho em."
Cho người khác một cuộc hẹn quả thật không thể được, nhưng vì vợ anh, có máu chảy đầu rơi anh cũng cam lòng, huống gì là 1 cuộc hẹn.
"Không cần đâu, em đã cự tuyệt ông ta rồi."
Diệp Phồn Tinh đặt balô trên ghế sa lon, suy nghĩ đến truyện ấy là cảm thấy buồn bực.
Đang lúc này trong phòng bếp đột nhiên truyền tới tiếng đồ vật rơi xuống đất.
Diệp Phồn Tinh đi tới, nhìn vào bên trong phòng bếp, nồi canh bị sôi bùng lên, mu bàn tay của Phó Cảnh Ngộ đỏ một mảnh, nhìn là biết anh bị bỏng rồi!
Vốn đang bởi vì chuyện của Đổng tổng mà buồn bực, ghét lây sang anh, kết quả nhìn thấy anh bị bỏng, cái gì cũng không để ý tới nữa.
Cô kéo tay của anh đến vòi nước phía dưới,sau đó nắm lấy tay anh thổi phù phù.
Phó Cảnh Ngộ nhìn bộ dáng khẩn trương của cô, cảm thấy sao mà vợ anh đáng yêu đến vậy.
"Có đau không?" Cô đau lòng hỏi.
Ở trong mắt cô, trên dưới toàn thân Phó Cảnh Ngộ, không có một chỗ nào không hoàn mỹ.
Nhìn thấy đôi bàn tay ấy bị bỏng, cảm giác so với chính mình bị thương còn khó chịu hơn.
Phó Cảnh Ngộ nhăn mặt nói: "Đau."
"Anh đi ra ngoài ngồi đi." Diệp Phồn Tinh lôi Phó Cảnh Ngộ ra ghế sa lon.
Anh chẳng qua chỉ bị thương nhẹ ở tay, nhưng ở trong mắt cô lại giống như bị thương toàn thân "Làm sao bây giờ? Trong nhà không có thuốc bỏng, có cần phải đi bệnh viện không? Anh nói anh xem, làm sao không cẩn thận như vậy?"
Phó Cảnh Ngộ bình tĩnh an ủi cô, "Không có việc gì, ai bảo anh làm cho em không vui, gây phiền cho em. Bị bỏng cũng là đáng đời."
Anh nói xong, liền bị Diệp Phồn Tinh hung hãn mà trừng mắt, "Dù có thế nào em cũng không muốn thấy anh bị thương."
Trọng điểm là bởi vì nấu cơm cho cô nên mới bị bỏng.
Phó Cảnh Ngộ đưa tay kia ra ôm cô, kéo cô vào trong lòng ngực của mình, để cho cô ngồi ở trên đùi của anh, "Nghe thấy em quan tâm anh như vậy, đã hết đau rồi."
Anh còn lâu mới thừa nhận, do thấy cô bởi vì chuyện công việc giận lây sang anh, mới cố ý dùng khổ nhục kế.
Diệp Phồn Tinh bắt anh ngồi ở ghế sa lon, đi vào bếp nấu tiếp, lúc ăn cơm, tuyên bố vận mệnh của Phó Cảnh Dương, "Sau này anh không được vào bếp nữa."
"Tại sao?" Phó Cảnh Ngộ nhìn cô thắc mắc.
Anh còn đang nghĩ, phải nâng cao tay nghề nấu nướng, tranh thủ nắm lấy dạ dày của cô, rút ngắn quãng đường chinh phục trái tim cô, để cho cô vĩnh viễn không thể rời bỏ anh.
Diệp Phồn Tinh trừng anh nói: "Tránh cho anh lại tay chân vụng về, lại làm mình bị thương."
Hai chữ vụng về này, làm cho Phó Cảnh Ngộ nhớ tới lần đầu tiên nói chuyện với cô.
Cô là người phụ nữ duy nhất trên đời này dám nói anh vụng về!
Nhưng mà, Phó Cảnh Ngộ cũng không có phản bác lời của cô, đối với anh mà nói, người phụ nữ của anh nói cái gì chính là cái đó, miễn là cô vui là được.
Diệp Phồn Tinh cầm đũa ăn cơm, thấy anh bất động, hỏi: "Anh không ăn à."
"Tay bỏng rồi, không ăn được."
"..." Anh... con mịa nó bị bỏng tay trái cơ mà! Anh đang đùa em đấy à?
"Thật mà " Phó Cảnh Ngộ làm nũng.
Ối chụi ui, Lại bị chúng nó tống cho một bụng thức ăn chó rồi, mắt chó bạch kim của tôi, anh chị làm như thế này thì tôi sống làm sao được!
Mọi người không like và bỏ phiếu thế này là sữa buồn lắm có biết không, phải nhớ bỏ phiếu tiếp sức những ngày nóng bức như này chứ!
Ps: Thanh niên nào like và bỏ phiếu rồi thì thôi nhé, đừng có tự vơ mình vào với những người đọc chùa để rồi hậm hực nhé
Nếu mà cô không trở lại, việc này còn có ý nghĩa sao?
"Anh tuỳ hứng quá." Diệp Phồn Tinh ghét bỏ mà nói: "Tô Tề hôm nay vất vả một chuyến, em mời anh ta ăn bữa cơm cũng không được, anh lại còn gạt em trở lại."
Nghĩ đến việc anh lừa mình, lại nghĩ tới bởi vì anh, công việc hôm nay của cô cũng không ra đâu vào đâu, Diệp Phồn Tinh hiện tại có chút bực dọc, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ, cũng có một chút ghét bỏ.
Đều là bởi vì anh nên truyện này mới khó khăn như vậy.
Tại sao đúng lúc ấy, anh lại vừa vặn xuất hiện ở nơi đó.
Phó Cảnh Ngộ hỏi: "Sao thế?"
"Anh có biết Đổng tổng không? Hôm nay bên em nói chuyện đầu tư, ông ta lại có thể yêu cầu em sắp xếp cho ông ta một cuộc hẹn riêng với anh thì ông ta mới đáp ứng đầu tư." Diệp Phồn Tinh cũng không lừa gạt anh, trực tiếp nói chuyện này ra.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Cũng được! Khi về anh sẽ bảo Tưởng Sâm sắp xếp cho em."
Cho người khác một cuộc hẹn quả thật không thể được, nhưng vì vợ anh, có máu chảy đầu rơi anh cũng cam lòng, huống gì là 1 cuộc hẹn.
"Không cần đâu, em đã cự tuyệt ông ta rồi."
Diệp Phồn Tinh đặt balô trên ghế sa lon, suy nghĩ đến truyện ấy là cảm thấy buồn bực.
Đang lúc này trong phòng bếp đột nhiên truyền tới tiếng đồ vật rơi xuống đất.
Diệp Phồn Tinh đi tới, nhìn vào bên trong phòng bếp, nồi canh bị sôi bùng lên, mu bàn tay của Phó Cảnh Ngộ đỏ một mảnh, nhìn là biết anh bị bỏng rồi!
Vốn đang bởi vì chuyện của Đổng tổng mà buồn bực, ghét lây sang anh, kết quả nhìn thấy anh bị bỏng, cái gì cũng không để ý tới nữa.
Cô kéo tay của anh đến vòi nước phía dưới,sau đó nắm lấy tay anh thổi phù phù.
Phó Cảnh Ngộ nhìn bộ dáng khẩn trương của cô, cảm thấy sao mà vợ anh đáng yêu đến vậy.
"Có đau không?" Cô đau lòng hỏi.
Ở trong mắt cô, trên dưới toàn thân Phó Cảnh Ngộ, không có một chỗ nào không hoàn mỹ.
Nhìn thấy đôi bàn tay ấy bị bỏng, cảm giác so với chính mình bị thương còn khó chịu hơn.
Phó Cảnh Ngộ nhăn mặt nói: "Đau."
"Anh đi ra ngoài ngồi đi." Diệp Phồn Tinh lôi Phó Cảnh Ngộ ra ghế sa lon.
Anh chẳng qua chỉ bị thương nhẹ ở tay, nhưng ở trong mắt cô lại giống như bị thương toàn thân "Làm sao bây giờ? Trong nhà không có thuốc bỏng, có cần phải đi bệnh viện không? Anh nói anh xem, làm sao không cẩn thận như vậy?"
Phó Cảnh Ngộ bình tĩnh an ủi cô, "Không có việc gì, ai bảo anh làm cho em không vui, gây phiền cho em. Bị bỏng cũng là đáng đời."
Anh nói xong, liền bị Diệp Phồn Tinh hung hãn mà trừng mắt, "Dù có thế nào em cũng không muốn thấy anh bị thương."
Trọng điểm là bởi vì nấu cơm cho cô nên mới bị bỏng.
Phó Cảnh Ngộ đưa tay kia ra ôm cô, kéo cô vào trong lòng ngực của mình, để cho cô ngồi ở trên đùi của anh, "Nghe thấy em quan tâm anh như vậy, đã hết đau rồi."
Anh còn lâu mới thừa nhận, do thấy cô bởi vì chuyện công việc giận lây sang anh, mới cố ý dùng khổ nhục kế.
Diệp Phồn Tinh bắt anh ngồi ở ghế sa lon, đi vào bếp nấu tiếp, lúc ăn cơm, tuyên bố vận mệnh của Phó Cảnh Dương, "Sau này anh không được vào bếp nữa."
"Tại sao?" Phó Cảnh Ngộ nhìn cô thắc mắc.
Anh còn đang nghĩ, phải nâng cao tay nghề nấu nướng, tranh thủ nắm lấy dạ dày của cô, rút ngắn quãng đường chinh phục trái tim cô, để cho cô vĩnh viễn không thể rời bỏ anh.
Diệp Phồn Tinh trừng anh nói: "Tránh cho anh lại tay chân vụng về, lại làm mình bị thương."
Hai chữ vụng về này, làm cho Phó Cảnh Ngộ nhớ tới lần đầu tiên nói chuyện với cô.
Cô là người phụ nữ duy nhất trên đời này dám nói anh vụng về!
Nhưng mà, Phó Cảnh Ngộ cũng không có phản bác lời của cô, đối với anh mà nói, người phụ nữ của anh nói cái gì chính là cái đó, miễn là cô vui là được.
Diệp Phồn Tinh cầm đũa ăn cơm, thấy anh bất động, hỏi: "Anh không ăn à."
"Tay bỏng rồi, không ăn được."
"..." Anh... con mịa nó bị bỏng tay trái cơ mà! Anh đang đùa em đấy à?
"Thật mà " Phó Cảnh Ngộ làm nũng.
Ối chụi ui, Lại bị chúng nó tống cho một bụng thức ăn chó rồi, mắt chó bạch kim của tôi, anh chị làm như thế này thì tôi sống làm sao được!
Mọi người không like và bỏ phiếu thế này là sữa buồn lắm có biết không, phải nhớ bỏ phiếu tiếp sức những ngày nóng bức như này chứ!
Ps: Thanh niên nào like và bỏ phiếu rồi thì thôi nhé, đừng có tự vơ mình vào với những người đọc chùa để rồi hậm hực nhé
/1829
|