"Thế cứ lý hôn là không thể mượn phòng vợ cũ để tắm rửa hả?"
"..."
Diệp Phồn Tinh nghe hai người đàn ông đang hơn thua ngoài cửa, có chút nhức đầu.
Cô cũng không biết cái tình cảnh này là tốt hay là xấu nữa.
Nhưng mà, để cho Cố Vũ Trạch nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ ở chỗ này, nên tính là chuyện tốt chứ?
Ít nhất hắn sẽ không tiếp tục gửi những tin nhắn nhảm nhí kia nữa.
Cô gần đây thật sự là phục Cố Vũ Trạch sát đất, tên hâm này mỗi ngày làm bất cứ chuyện gì đều sẽ báo cáo với cô.
Cô đâu phải là mẹ của hắn, cũng không biết hắn nói những thứ kia là muốn làm cái gì.
Cố Vũ Trạch nhanh chóng rời đi, Phó Cảnh Ngộ đóng cửa lại, lần nữa đi trở vào, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh ngồi trước máy vi tính,vẫn rất bình tĩnh, anh nói "Mới vừa rồi Vũ Trạch đến tìm em."
"Em nghe thấy rồi." Diệp Phồn Tinh tỏ ra không hề quan tâm.
"Sao em không ra đi gặp nó?" Phó Cảnh Ngộ ngồi xuống, nhìn thấy sự lạnh nhạt của vợ mình vẫn người đàn ông khác, trong lòng rất vui vẻ.
Cô và Cố Vũ Trạch đã chia tay từ lâu, cả đời này cũng không có ý định quay lại với Cố Vũ Trạch.
Nhưng mà, hắn quấn lấy cô, cô lại không có cách nào tổn thương hắn.
Diệp Phồn Tinh nói tiếp: "Gặp cậu ta làm cái gì? Vừa vặn, nhìn thấy anh ở đây chắc cậu ta sẽ không tới tìm em nữa!"
Phó Cảnh Ngộ dịch ghế qua, ôm cô, đầu tựa vào trên vai của cô, tràn đầy mùi vị nam tính, ôm trọn cô trong vòng tay anh.
Diệp Phồn Tinh nói: "Đừng quấy nữa, em còn phải làm việc."
"Anh sẽ im lặng." Anh ngay cả hô hấp cũng đều trở nên an tĩnh.
Nhưng mà, coi như là vậy, bị anh ôm vào trong ngực,Diệp Phồn Tinh cũng tuyệt đối không thể bình tâm.
Cô dùng giọng thương lượng nói: "Nếu không anh đi về trước đi! Không phải là tới tắm nhờ thôi sao? Tắm đã tắm xong rồi còn gì."
" Đêm nay anh muốn ngủ cùng em!"
Diệp Phồn Tinh cường ngạnh cự tuyệt nói: "Không được, Cố Vũ Trạch biết anh ở chỗ này của em, nếu anh ngủ lại, cậu ta sẽ ra sao?"
Tay Phó Cảnh Ngộ luồn vào trong áo của cô, đặt ở trên bụng nhỏ phẳng lì của cô, bàn tay anh mang theo nhiệt dán vào da thịt của cô, làm cho thân thể của Diệp Phồn Tinh nhanh chóng bị khiêu khích mà nóng lên.
Cô đè nén nói: "Bạn nhỏ Phó Cảnh Ngộ ạ, anh mà còn làm thế nữa em sẽ nổi giận thật đấy."
"Anh sẽ không làm gì em đâu." Phó Cảnh Ngộ ôm cô, tay cũng không chịu bỏ ra, "Chỉ chờ em cùng ngủ thôi."
Cô không muốn để người ta biết bọn họ còn ở chung một chỗ, anh liền phối hợp với cô.
Ai bảo hiện tại, anh chỉ là "Chồng trước" đã bị vợ đòi bỏ chứ?
Diệp Phồn Tinh thấy anh không làm gì quá giới hạn, mới thỏa hiệp tiếp tục công việc hôm nay.
...
Cô đóng máy tính lại, phát hiện mình còn đang bị Phó Cảnh Ngộ ôm lấy, anh tựa vào trên vai của cô, hô hấp đều đều...
Đây là ngủ thiếp đi ư?
Diệp Phồn Tinh nghiêng đầu, từ góc độ này nhìn sang, có thể nhìn thấy lông mi của anh rất dài, ngủ rất an ổn.
Cô giơ tay lên, đặt ở trên đầu của anh, cũng không vội gọi anh tỉnh lại.
Nhìn dáng vẻ của anh, hẳn là rất mệt mỏi?
Bằng không, cũng không ngủ quên như thế này.
Phó Cảnh Ngộ ngủ một hồi, mở mắt, phát hiện Diệp Phồn Tinh đã làm việc xong, còn đang ngồi ở đó chơi game, mặc kệ mình dựa vào.
Anh xiết chặt vòng tay hơn một chút, âm thanh cưng chiều: "Làm xong rồi à?"
"Ừm." Diệp Phồn Tinh nói: "Em muốn đi ngủ!."
Thấy anh tỉnh rồi, cô thu dọn đồ đạc, thật ra thì bả vai đã sớm mỏi nhừ, hôm nay cũng rất mệt mỏi.
Cô đứng lên, nói với Phó Cảnh Ngộ: "Anh về đi còn gì nữa?"
Vừa nói xong, cô lại bị Phó Cảnh Ngộ từ phía sau ôm lấy, trực tiếp đè lên trên giường.
"Phó Cảnh Ngộ." Những lúc Diệp Phồn Tinh nghiêm túc đều sẽ gọi tên của anh.
Phó Cảnh Ngộ đè lên cánh tay của cô, ép lên đỉnh đầu, gần trong gang tấc mà nhìn mặt của cô,nụ hôn trượt dài trên cánh mũi nhỏ xinh của cô, "Để cho anh ôm em một lúc, một lúc thôi!"
"..." Ánh mắt ôn nhu của anh làm cho Diệp Phồn Tinh mềm lòng, cô nằm yên ở trên giường, nhìn anh, cũng không kháng cự nữa.
Chẳng qua là, con sói xám vừa nói sẽ không làm gì kia, thấy cô không kháng cự, lại thừa dịp cơ hội này, nhanh chóng di chuyển xuống hôn lên môi của cô.
Nói ngắn gọn thôi nhé các Sắc Nữ thích ăn thịt, Thịt của chương sau sẽ tỉ lệ thuận với số phiếu, mọi người cứ tùy tâm mà bỏ phiếu nhé!
"..."
Diệp Phồn Tinh nghe hai người đàn ông đang hơn thua ngoài cửa, có chút nhức đầu.
Cô cũng không biết cái tình cảnh này là tốt hay là xấu nữa.
Nhưng mà, để cho Cố Vũ Trạch nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ ở chỗ này, nên tính là chuyện tốt chứ?
Ít nhất hắn sẽ không tiếp tục gửi những tin nhắn nhảm nhí kia nữa.
Cô gần đây thật sự là phục Cố Vũ Trạch sát đất, tên hâm này mỗi ngày làm bất cứ chuyện gì đều sẽ báo cáo với cô.
Cô đâu phải là mẹ của hắn, cũng không biết hắn nói những thứ kia là muốn làm cái gì.
Cố Vũ Trạch nhanh chóng rời đi, Phó Cảnh Ngộ đóng cửa lại, lần nữa đi trở vào, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh ngồi trước máy vi tính,vẫn rất bình tĩnh, anh nói "Mới vừa rồi Vũ Trạch đến tìm em."
"Em nghe thấy rồi." Diệp Phồn Tinh tỏ ra không hề quan tâm.
"Sao em không ra đi gặp nó?" Phó Cảnh Ngộ ngồi xuống, nhìn thấy sự lạnh nhạt của vợ mình vẫn người đàn ông khác, trong lòng rất vui vẻ.
Cô và Cố Vũ Trạch đã chia tay từ lâu, cả đời này cũng không có ý định quay lại với Cố Vũ Trạch.
Nhưng mà, hắn quấn lấy cô, cô lại không có cách nào tổn thương hắn.
Diệp Phồn Tinh nói tiếp: "Gặp cậu ta làm cái gì? Vừa vặn, nhìn thấy anh ở đây chắc cậu ta sẽ không tới tìm em nữa!"
Phó Cảnh Ngộ dịch ghế qua, ôm cô, đầu tựa vào trên vai của cô, tràn đầy mùi vị nam tính, ôm trọn cô trong vòng tay anh.
Diệp Phồn Tinh nói: "Đừng quấy nữa, em còn phải làm việc."
"Anh sẽ im lặng." Anh ngay cả hô hấp cũng đều trở nên an tĩnh.
Nhưng mà, coi như là vậy, bị anh ôm vào trong ngực,Diệp Phồn Tinh cũng tuyệt đối không thể bình tâm.
Cô dùng giọng thương lượng nói: "Nếu không anh đi về trước đi! Không phải là tới tắm nhờ thôi sao? Tắm đã tắm xong rồi còn gì."
" Đêm nay anh muốn ngủ cùng em!"
Diệp Phồn Tinh cường ngạnh cự tuyệt nói: "Không được, Cố Vũ Trạch biết anh ở chỗ này của em, nếu anh ngủ lại, cậu ta sẽ ra sao?"
Tay Phó Cảnh Ngộ luồn vào trong áo của cô, đặt ở trên bụng nhỏ phẳng lì của cô, bàn tay anh mang theo nhiệt dán vào da thịt của cô, làm cho thân thể của Diệp Phồn Tinh nhanh chóng bị khiêu khích mà nóng lên.
Cô đè nén nói: "Bạn nhỏ Phó Cảnh Ngộ ạ, anh mà còn làm thế nữa em sẽ nổi giận thật đấy."
"Anh sẽ không làm gì em đâu." Phó Cảnh Ngộ ôm cô, tay cũng không chịu bỏ ra, "Chỉ chờ em cùng ngủ thôi."
Cô không muốn để người ta biết bọn họ còn ở chung một chỗ, anh liền phối hợp với cô.
Ai bảo hiện tại, anh chỉ là "Chồng trước" đã bị vợ đòi bỏ chứ?
Diệp Phồn Tinh thấy anh không làm gì quá giới hạn, mới thỏa hiệp tiếp tục công việc hôm nay.
...
Cô đóng máy tính lại, phát hiện mình còn đang bị Phó Cảnh Ngộ ôm lấy, anh tựa vào trên vai của cô, hô hấp đều đều...
Đây là ngủ thiếp đi ư?
Diệp Phồn Tinh nghiêng đầu, từ góc độ này nhìn sang, có thể nhìn thấy lông mi của anh rất dài, ngủ rất an ổn.
Cô giơ tay lên, đặt ở trên đầu của anh, cũng không vội gọi anh tỉnh lại.
Nhìn dáng vẻ của anh, hẳn là rất mệt mỏi?
Bằng không, cũng không ngủ quên như thế này.
Phó Cảnh Ngộ ngủ một hồi, mở mắt, phát hiện Diệp Phồn Tinh đã làm việc xong, còn đang ngồi ở đó chơi game, mặc kệ mình dựa vào.
Anh xiết chặt vòng tay hơn một chút, âm thanh cưng chiều: "Làm xong rồi à?"
"Ừm." Diệp Phồn Tinh nói: "Em muốn đi ngủ!."
Thấy anh tỉnh rồi, cô thu dọn đồ đạc, thật ra thì bả vai đã sớm mỏi nhừ, hôm nay cũng rất mệt mỏi.
Cô đứng lên, nói với Phó Cảnh Ngộ: "Anh về đi còn gì nữa?"
Vừa nói xong, cô lại bị Phó Cảnh Ngộ từ phía sau ôm lấy, trực tiếp đè lên trên giường.
"Phó Cảnh Ngộ." Những lúc Diệp Phồn Tinh nghiêm túc đều sẽ gọi tên của anh.
Phó Cảnh Ngộ đè lên cánh tay của cô, ép lên đỉnh đầu, gần trong gang tấc mà nhìn mặt của cô,nụ hôn trượt dài trên cánh mũi nhỏ xinh của cô, "Để cho anh ôm em một lúc, một lúc thôi!"
"..." Ánh mắt ôn nhu của anh làm cho Diệp Phồn Tinh mềm lòng, cô nằm yên ở trên giường, nhìn anh, cũng không kháng cự nữa.
Chẳng qua là, con sói xám vừa nói sẽ không làm gì kia, thấy cô không kháng cự, lại thừa dịp cơ hội này, nhanh chóng di chuyển xuống hôn lên môi của cô.
Nói ngắn gọn thôi nhé các Sắc Nữ thích ăn thịt, Thịt của chương sau sẽ tỉ lệ thuận với số phiếu, mọi người cứ tùy tâm mà bỏ phiếu nhé!
/1829
|