"Này, anh làm gì đấy hả?" Bị anh ép dưới thân, Diệp Phồn Tinh nhỏ giọng kháng nghị.
Người đàn ông này a, chắc sẽ không nuốt lời đấy chứ?
Phó Cảnh Ngộ nói: "Chẳng làm gì cả, hay em muốn làm thêm cái gì."
Diệp Phồn Tinh cựa quậy yếu ớt, "Anh muốn cái gì mới chịu đi?"
Phó Cảnh Ngộ không trả lời mà hỏi ngược lại: "Hôm nay đi xem cuộc thi, cảm giác thế nào?"
"Khá vui." Diệp Phồn Tinh nói tiếp: "Bọn họ có rất nhiều fan. Anh nói xem, có phải là rất thần kỳ hay không? Lúc trước Tử Thần nói nó muốn làm tuyển thủ Gaming, cả nhà em đều cảm thấy nó nói đùa, nhưng không nghĩ tới, nó thật sự thực hiện được giấc mộng của mình rồi."
Phó Cảnh Ngộ ánh mắt ôn nhu nhìn lấy cô, nghe Diệp Phồn Tinh nói với anh chuyện ngày hôm nay.
Ánh mắt ôn nhu, giống như nước suối bao phủ cả người cô.
Cùng Phó Cảnh Ngộ trò chuyện một hồi, Diệp Phồn Tinh thấy anh vẫn ôm chặt mình, hỏi: "Rốt cuộc anh có chịu đi không hả?"
"Không đi đâu hết."
"Anh là đồ lừa đảo." Diệp Phồn Tinh ghét bỏ nói: "Mới vừa rồi anh nói thế nào."
"Vậy em chủ động hôn anh thì anh sẽ về." Từ khi bọn họ ly dị, cho tới bây giờ, đều chỉ có anh chủ động.
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, không có động tĩnh.
Mặc dù nội tâm rất muốn hôn anh, giống như trước ở trước mặt anh không chút kiêng kỵ làm nũng, nhưng cô đang cố gắng khắc chế chính mình.
Phó Cảnh Ngộ thúc giục: "Nhanh lên xem nào."
Diệp Phồn Tinh không làm gì được anh, ngẩng đầu lên, hôn lên mặt anh, Phó Cảnh Ngộ nghiêng mặt, nụ hôn trượt lên môi anh.
Đôi môi Mềm nhũn ấy vừa dán vào làm lý trí của Phó Cảnh Ngộ bay sạch,anh cười xấu xa nhìn cô "Bảo bối, làm thế nào bây giờ, "em trai " anh không cho anh về?"
" Tên lưu manh chết... Ưm..... " Phó Cảnh Ngộ nhanh chóng phong kín miệng của cô lại bằng nụ hôn cuồng nhiệt, mãi đến khi hô hấp của hai người trở nên dồn dập anh mới buông cô ra, thì thầm vào tai cô " Vậy thì đêm nay cứ để tên lưu manh này phục vụ cho em đi, đảm bảo anh sẽ cho em một đêm khó quên,không thì làm sao xứng với hai chữ lưu manh được "
Biết không thể thoát khỏi móng vuốt của con sói xám, Diệp Phồn Tinh thương lượng: " Không được để lại dấu hôn trên những chỗ hở đâu đấy, em không muốn mọi người biết chúng ta xxx... " Nói xong mặt cô đỏ bừng lên vì xấu hổ. Thấy biểu cảm này của cô, anh như càng được cổ vũ, đôi tay anh nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cô một cách thành thạo, cơ thể non mềm trắng trẻo của Diệp Phồn Tinh hiện ra trước mặt anh không hề che đậy, môi anh tham lam bú mút một bên ngực của cô, bên còn lại thì ra sức dùng một tay nhào nặn. Phía dưới, tay anh tiếp tục chêu chọc hoa huy*t của cô qua lớp quần lót đã sớm bị dính ướt bởi d*m thủy của cô. Đôi môi anh tiếp tục chu du trên đùi non của cô, càng lúc càng tiến sát vào nơi thần bí kia.
Diệp Phồn Tinh đột nhiên bị kích thích, kháng nghị: " Em muốn ở bên trên, em muốn giành thế chủ động! "
Phó Cảnh Ngộ nghe xong hơi bất ngờ, nhưng rồi anh dừng động tác của mình lại, thản nhiên tỏ ra hoan nghênh, tạo thành tư thế mời gọi kiểu như mời em cứ tự nhiên. Chết tiệt, ai bảo đàn ông không biết quyến rũ chứ!
Hai người đổi vị trí cho nhau, cô đè anh xuống giường, đôi môi đỏ mọng như trái chery của cô hôn lên vành tai anh khiêu khích, sau đó tiếp tục di chuyển xuống cơ ngực rắn chắc của anh, cái lưỡi nhỏ bé ấy đi đến đâu là thiêu đốt da thịt anh đến đấy. Tay cô dịu dàng vuốt ve sau lưng anh. Để trả thù sự khiêu khích lúc nãy của anh, cô nhanh chóng cởi quần trong của anh ra nhưng lại không cởi nốt quần con của mình, cô cho cậu em trai đã ngóc đầu lên của anh cọ sát với tiểu huyệt ướt át đầy d*m thủy của mình. Mặc dù qua một lớp vải nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được vật kia của anh đang bức bối như thế nào.
Phó Cảnh Ngộ cố gắng kiềm chế suy nghĩ muốn đè cô ra hung hăng tiến vào bên trong cô, anh muốn xem cô muốn làm gì tiếp theo.
Thấy cậu em trai của anh như muốn nổ tung, cô mới bò dậy, từ từ kéo miếng vải nhỏ hình tam giác đang che chắn nơi cấm địa kia xuống. Động tác của cô quyến rũ tuyệt mỹ đến điên đảo thần hồn làm Phó Cảnh Ngộ vô cùng hối hận vì đã đồng ý để cô ở bên trên. Cô hạ bờ mông mình xuống, nâng cậu em trai của anh tiến sát vào cửa hoa huy*t. Anh thấy cô còn định chần chừ câu giờ bèn dùng hai tay nắm gọn lấy bờ mông trắng mền của cô, dứt khoát đẩy mông cô để cậu em trai của anh đi sâu vào trong cô, khoái cảm của hai người đều thăng hoa.
Diệp Phồn Tinh giận dỗi nói " Anh ăn gian, không chơi nữa, anh mau rút ra nhanh lên! "
" Cái miệng nhỏ của em chẳng thành thật gì cả, rõ ràng là em vẫn còn ở trên anh cơ mà! "
" Em không biết, anh bỏ em ra... "
Đối mặt với cô vợ trẻ con này, anh đành tạm thời lui quân. Cô nằm úp người xuống bên cạnh, không cho anh có cơ hội tiến vào lần nữa. Phó Cảnh Ngộ cười khổ, anh tỏ ra đáng thương nói " Em xem, nó bị em trêu chọc lâu như thế mà em lại không chịu thỏa mãn nó, giờ nó khó chịu quá, em cứ định nằm sấp mãi vậy sao? "
" Em cứ thích nằm như thế này đấy, xem anh làm thế nào để vào được " Diệp Phồn Tinh vô cùng đắc ý nói.
Bỗng nhiên eo cô bị người đàn ông phía sau nhấc lên, cô theo quán tính chống tay xuống giường, tạo thành tư thế vô cùng thích hợp để nghênh đón anh tiến vào. Anh nhanh chóng tấn công liên tục từ phía sau, tiến vào sâu bên trong cơ thể cô, hay người đung đưa nhịp nhàng ra vào, cô sợ bị ngã nên bám chặt tay xuống ga giường, anh thừa cơ ra sức nhào nặn bộ ngực phổng phao đầy đặn kia, cô bị kích thích không kìm được mà phát ra những tiếng rên rỉ kiều diễm làm Phó Cảnh Ngộ càng được cổ vũ, tấn công càng mạnh mẽ hơn.
" Ưm... Đừng như vậy... A... Anh là đồ đáng ghét... Cút ra cho em... Ưm... A... "
Phó Cảnh Ngộ cố ý bẻ con câu từ của cô " Em muốn anh " ra" sao? Được anh chiều em!
Đêm nay Phó Cảnh Ngộ như trâu như hổ, đổi hết tư thế này đến tư thế khác. Diệp Phồn Tinh dĩ nhiên không còn sức để mà kháng cự, đành thuận theo anh hưởng thụ khoái cảm từ cuộc yêu của hai người, chỉ mong anh đừng để lại dấu vết quá lộ liễu là được.
###
Trải qua một màn kích tình vô cùng cuồng nhiệt, Diệp Phồn Tinh nằm gối đầu tay trong lòng Phó Cảnh Ngộ, anh hỏi cô:" Ngày mai đi về cùng anh nhé? "
"Em đã đặt vé xe cùng Lâm Vi rồi." Cũng không thể bỏ mặc Lâm Vi đi một mình về được!
Thế thì còn gọi gì là bạn thân nữa.
Phó Cảnh Ngộ ôn nhu nói: "Được, vậy sau khi trở về, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm."
Diệp Phồn Tinh đáp: "Ừm."
"Ngủ đi." Phó Cảnh Ngộ vuốt ve tấm lưng trần của cô.
Lúc này Diệp Phồn Tinh sực nhớ ra điều gì đó, lo lắng nói " Anh không về phòng, nhỡ đâu mọi người phát hiện chúng ta qua đêm với nhau thì sao? "
, "Nhìn em ngủ xong anh sẽ đi."
Diệp Phồn Tinh nói: "Nhỡ đâu em ngủ rồi mà anh vẫn không đi thì sao?"
Luôn cảm thấy hiện tại anh càng ngày càng xảo trá, cũng không biết câu nào là thực, câu nào là giả.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Thế thì không đi nữa."
Diệp Phồn Tinh "..."
###
Buổi sáng, lúc Diệp Phồn Tinh rời giường, Phó Cảnh Ngộ đã không ở trong phòng.
Bởi vì cô muốn, cho nên, đêm hôm qua, sau khi cô ngủ, anh thật sự đã về phòng.
Một điểm này, thật ra khiến Diệp Phồn Tinh không nghĩ tới.
Lâm Vi gọi điện thoại, gọi cô đi xuống phòng ăn ăn sáng, Diệp Phồn Tinh thu dọn xong liền đi xuống.
Diệp Phồn Tinh lấy xong thức ăn trở lại, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ ngồi ở bên cửa sổ, đang cùng Tưởng Sâm ăn bữa sáng.
Ánh nắng sáng sớm chiếu vào, anh phảng phất như là một năm thần bước ra từ trong phim.
Diệp Phồn Tinh nhìn anh, sợ ánh mắt của mình để lộ ra điều gì, trực tiếp đi tới bên cạnh Diệp Tử Thần ngồi xuống.
Cũng không lâu sau, Cố Vũ Trạch cũng tới, Cố đại thiếu gia thức dậy còn muốn hơn so với Diệp Phồn Tinh.
Hắn lấy phần ăn, bưng qua, ngồi cùng bàn với Diệp Phồn Tinh.
Hắn lên tiếng chào hỏi Diệp Tử Thần.
"Đội trưởng." Diệp Tử Thần nhìn thấy Cố Vũ Trạch ngồi xuống, còn tưởng rằng Cố Vũ Trạch là vì cậu ta nên mới ngồi đây.
Cố Vũ Trạch là đội trưởng, nhưng ở trong đội,người hắn cưng chiều nhất là Diệp Tử Thần, thậm chí còn có Fan còn cảm thấy, hắn và Diệp Tử Thần là một đôi.
Đương nhiên, cũng có người ghép đôi CP Dục - Trạch.
Ăn xong thịt rồi thì đừng quỵt phiếu và Like của Sữa nhé, không là lại ăn chay trường kỳ đấy!
Người đàn ông này a, chắc sẽ không nuốt lời đấy chứ?
Phó Cảnh Ngộ nói: "Chẳng làm gì cả, hay em muốn làm thêm cái gì."
Diệp Phồn Tinh cựa quậy yếu ớt, "Anh muốn cái gì mới chịu đi?"
Phó Cảnh Ngộ không trả lời mà hỏi ngược lại: "Hôm nay đi xem cuộc thi, cảm giác thế nào?"
"Khá vui." Diệp Phồn Tinh nói tiếp: "Bọn họ có rất nhiều fan. Anh nói xem, có phải là rất thần kỳ hay không? Lúc trước Tử Thần nói nó muốn làm tuyển thủ Gaming, cả nhà em đều cảm thấy nó nói đùa, nhưng không nghĩ tới, nó thật sự thực hiện được giấc mộng của mình rồi."
Phó Cảnh Ngộ ánh mắt ôn nhu nhìn lấy cô, nghe Diệp Phồn Tinh nói với anh chuyện ngày hôm nay.
Ánh mắt ôn nhu, giống như nước suối bao phủ cả người cô.
Cùng Phó Cảnh Ngộ trò chuyện một hồi, Diệp Phồn Tinh thấy anh vẫn ôm chặt mình, hỏi: "Rốt cuộc anh có chịu đi không hả?"
"Không đi đâu hết."
"Anh là đồ lừa đảo." Diệp Phồn Tinh ghét bỏ nói: "Mới vừa rồi anh nói thế nào."
"Vậy em chủ động hôn anh thì anh sẽ về." Từ khi bọn họ ly dị, cho tới bây giờ, đều chỉ có anh chủ động.
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, không có động tĩnh.
Mặc dù nội tâm rất muốn hôn anh, giống như trước ở trước mặt anh không chút kiêng kỵ làm nũng, nhưng cô đang cố gắng khắc chế chính mình.
Phó Cảnh Ngộ thúc giục: "Nhanh lên xem nào."
Diệp Phồn Tinh không làm gì được anh, ngẩng đầu lên, hôn lên mặt anh, Phó Cảnh Ngộ nghiêng mặt, nụ hôn trượt lên môi anh.
Đôi môi Mềm nhũn ấy vừa dán vào làm lý trí của Phó Cảnh Ngộ bay sạch,anh cười xấu xa nhìn cô "Bảo bối, làm thế nào bây giờ, "em trai " anh không cho anh về?"
" Tên lưu manh chết... Ưm..... " Phó Cảnh Ngộ nhanh chóng phong kín miệng của cô lại bằng nụ hôn cuồng nhiệt, mãi đến khi hô hấp của hai người trở nên dồn dập anh mới buông cô ra, thì thầm vào tai cô " Vậy thì đêm nay cứ để tên lưu manh này phục vụ cho em đi, đảm bảo anh sẽ cho em một đêm khó quên,không thì làm sao xứng với hai chữ lưu manh được "
Biết không thể thoát khỏi móng vuốt của con sói xám, Diệp Phồn Tinh thương lượng: " Không được để lại dấu hôn trên những chỗ hở đâu đấy, em không muốn mọi người biết chúng ta xxx... " Nói xong mặt cô đỏ bừng lên vì xấu hổ. Thấy biểu cảm này của cô, anh như càng được cổ vũ, đôi tay anh nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cô một cách thành thạo, cơ thể non mềm trắng trẻo của Diệp Phồn Tinh hiện ra trước mặt anh không hề che đậy, môi anh tham lam bú mút một bên ngực của cô, bên còn lại thì ra sức dùng một tay nhào nặn. Phía dưới, tay anh tiếp tục chêu chọc hoa huy*t của cô qua lớp quần lót đã sớm bị dính ướt bởi d*m thủy của cô. Đôi môi anh tiếp tục chu du trên đùi non của cô, càng lúc càng tiến sát vào nơi thần bí kia.
Diệp Phồn Tinh đột nhiên bị kích thích, kháng nghị: " Em muốn ở bên trên, em muốn giành thế chủ động! "
Phó Cảnh Ngộ nghe xong hơi bất ngờ, nhưng rồi anh dừng động tác của mình lại, thản nhiên tỏ ra hoan nghênh, tạo thành tư thế mời gọi kiểu như mời em cứ tự nhiên. Chết tiệt, ai bảo đàn ông không biết quyến rũ chứ!
Hai người đổi vị trí cho nhau, cô đè anh xuống giường, đôi môi đỏ mọng như trái chery của cô hôn lên vành tai anh khiêu khích, sau đó tiếp tục di chuyển xuống cơ ngực rắn chắc của anh, cái lưỡi nhỏ bé ấy đi đến đâu là thiêu đốt da thịt anh đến đấy. Tay cô dịu dàng vuốt ve sau lưng anh. Để trả thù sự khiêu khích lúc nãy của anh, cô nhanh chóng cởi quần trong của anh ra nhưng lại không cởi nốt quần con của mình, cô cho cậu em trai đã ngóc đầu lên của anh cọ sát với tiểu huyệt ướt át đầy d*m thủy của mình. Mặc dù qua một lớp vải nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được vật kia của anh đang bức bối như thế nào.
Phó Cảnh Ngộ cố gắng kiềm chế suy nghĩ muốn đè cô ra hung hăng tiến vào bên trong cô, anh muốn xem cô muốn làm gì tiếp theo.
Thấy cậu em trai của anh như muốn nổ tung, cô mới bò dậy, từ từ kéo miếng vải nhỏ hình tam giác đang che chắn nơi cấm địa kia xuống. Động tác của cô quyến rũ tuyệt mỹ đến điên đảo thần hồn làm Phó Cảnh Ngộ vô cùng hối hận vì đã đồng ý để cô ở bên trên. Cô hạ bờ mông mình xuống, nâng cậu em trai của anh tiến sát vào cửa hoa huy*t. Anh thấy cô còn định chần chừ câu giờ bèn dùng hai tay nắm gọn lấy bờ mông trắng mền của cô, dứt khoát đẩy mông cô để cậu em trai của anh đi sâu vào trong cô, khoái cảm của hai người đều thăng hoa.
Diệp Phồn Tinh giận dỗi nói " Anh ăn gian, không chơi nữa, anh mau rút ra nhanh lên! "
" Cái miệng nhỏ của em chẳng thành thật gì cả, rõ ràng là em vẫn còn ở trên anh cơ mà! "
" Em không biết, anh bỏ em ra... "
Đối mặt với cô vợ trẻ con này, anh đành tạm thời lui quân. Cô nằm úp người xuống bên cạnh, không cho anh có cơ hội tiến vào lần nữa. Phó Cảnh Ngộ cười khổ, anh tỏ ra đáng thương nói " Em xem, nó bị em trêu chọc lâu như thế mà em lại không chịu thỏa mãn nó, giờ nó khó chịu quá, em cứ định nằm sấp mãi vậy sao? "
" Em cứ thích nằm như thế này đấy, xem anh làm thế nào để vào được " Diệp Phồn Tinh vô cùng đắc ý nói.
Bỗng nhiên eo cô bị người đàn ông phía sau nhấc lên, cô theo quán tính chống tay xuống giường, tạo thành tư thế vô cùng thích hợp để nghênh đón anh tiến vào. Anh nhanh chóng tấn công liên tục từ phía sau, tiến vào sâu bên trong cơ thể cô, hay người đung đưa nhịp nhàng ra vào, cô sợ bị ngã nên bám chặt tay xuống ga giường, anh thừa cơ ra sức nhào nặn bộ ngực phổng phao đầy đặn kia, cô bị kích thích không kìm được mà phát ra những tiếng rên rỉ kiều diễm làm Phó Cảnh Ngộ càng được cổ vũ, tấn công càng mạnh mẽ hơn.
" Ưm... Đừng như vậy... A... Anh là đồ đáng ghét... Cút ra cho em... Ưm... A... "
Phó Cảnh Ngộ cố ý bẻ con câu từ của cô " Em muốn anh " ra" sao? Được anh chiều em!
Đêm nay Phó Cảnh Ngộ như trâu như hổ, đổi hết tư thế này đến tư thế khác. Diệp Phồn Tinh dĩ nhiên không còn sức để mà kháng cự, đành thuận theo anh hưởng thụ khoái cảm từ cuộc yêu của hai người, chỉ mong anh đừng để lại dấu vết quá lộ liễu là được.
###
Trải qua một màn kích tình vô cùng cuồng nhiệt, Diệp Phồn Tinh nằm gối đầu tay trong lòng Phó Cảnh Ngộ, anh hỏi cô:" Ngày mai đi về cùng anh nhé? "
"Em đã đặt vé xe cùng Lâm Vi rồi." Cũng không thể bỏ mặc Lâm Vi đi một mình về được!
Thế thì còn gọi gì là bạn thân nữa.
Phó Cảnh Ngộ ôn nhu nói: "Được, vậy sau khi trở về, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm."
Diệp Phồn Tinh đáp: "Ừm."
"Ngủ đi." Phó Cảnh Ngộ vuốt ve tấm lưng trần của cô.
Lúc này Diệp Phồn Tinh sực nhớ ra điều gì đó, lo lắng nói " Anh không về phòng, nhỡ đâu mọi người phát hiện chúng ta qua đêm với nhau thì sao? "
, "Nhìn em ngủ xong anh sẽ đi."
Diệp Phồn Tinh nói: "Nhỡ đâu em ngủ rồi mà anh vẫn không đi thì sao?"
Luôn cảm thấy hiện tại anh càng ngày càng xảo trá, cũng không biết câu nào là thực, câu nào là giả.
Phó Cảnh Ngộ nói: "Thế thì không đi nữa."
Diệp Phồn Tinh "..."
###
Buổi sáng, lúc Diệp Phồn Tinh rời giường, Phó Cảnh Ngộ đã không ở trong phòng.
Bởi vì cô muốn, cho nên, đêm hôm qua, sau khi cô ngủ, anh thật sự đã về phòng.
Một điểm này, thật ra khiến Diệp Phồn Tinh không nghĩ tới.
Lâm Vi gọi điện thoại, gọi cô đi xuống phòng ăn ăn sáng, Diệp Phồn Tinh thu dọn xong liền đi xuống.
Diệp Phồn Tinh lấy xong thức ăn trở lại, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ ngồi ở bên cửa sổ, đang cùng Tưởng Sâm ăn bữa sáng.
Ánh nắng sáng sớm chiếu vào, anh phảng phất như là một năm thần bước ra từ trong phim.
Diệp Phồn Tinh nhìn anh, sợ ánh mắt của mình để lộ ra điều gì, trực tiếp đi tới bên cạnh Diệp Tử Thần ngồi xuống.
Cũng không lâu sau, Cố Vũ Trạch cũng tới, Cố đại thiếu gia thức dậy còn muốn hơn so với Diệp Phồn Tinh.
Hắn lấy phần ăn, bưng qua, ngồi cùng bàn với Diệp Phồn Tinh.
Hắn lên tiếng chào hỏi Diệp Tử Thần.
"Đội trưởng." Diệp Tử Thần nhìn thấy Cố Vũ Trạch ngồi xuống, còn tưởng rằng Cố Vũ Trạch là vì cậu ta nên mới ngồi đây.
Cố Vũ Trạch là đội trưởng, nhưng ở trong đội,người hắn cưng chiều nhất là Diệp Tử Thần, thậm chí còn có Fan còn cảm thấy, hắn và Diệp Tử Thần là một đôi.
Đương nhiên, cũng có người ghép đôi CP Dục - Trạch.
Ăn xong thịt rồi thì đừng quỵt phiếu và Like của Sữa nhé, không là lại ăn chay trường kỳ đấy!
/1039
|