Nhưng cuối cùng hai người vẫn quyết định về nhà.
Xe dừng ở cửa, Phó Cảnh Ngộ ôm Diệp Phồn Tinh từ trên xe bước xuống.
Diệp Phồn Tinh nói: "Em tự đi được, chân anh còn chưa bình phục hẳn."
"Đã tốt rồi." Anh ôm lấy cô, nhìn thấy cô bởi vì ngượng ngùng mà gương mặt đỏ bừng một mạch đi vào nhà, không chờ thêm được một giây nào nữa.
Diệp Phồn Tinh cho là, sau khi mình rời đi, nơi này sẽ không giống trước đây nữa, mọi người cũng sẽ rời đi, lại phát hiện, mấy người giúp việc cũ vẫn còn ở đây.
Dì Ngô nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ ôm Diệp Phồn Tinh đi vào, che miệng đi ra ngoài.
Trời ơi, bức tranh này quá kích thích rồi!
Đến một bà già như bà nhìn xong cũng phải đỏ mặt.
Phó Cảnh Ngộ ôm Diệp Phồn Tinh lên phòng, mọi thứ từ lúc cô đi đều chưa từng thay đổi.
Anh đặt cô lên giường, giúp cô cởi giày, ôm cô vào trong ngực, Phó Cảnh Ngộ nói: "Về nơi này ở đi."
"Hiện tại ở chỗ đó đang rất tốt."
"Ngoan, nghe lời." Phó Cảnh Ngộ hôn cô, "Anh đã đồng ý với em, làm cho tất cả mọi người đều biết chúng ta đã ly dị rồi, em cũng hẳn nên đáp ứng với anh một chuyện, em nói xem?"
Diệp Phồn Tinh nhìn anh, giả ngu: "Đáp ứng cái gì chứ?"
"Ở bên cạnh anh, đừng đi đâu cả." Ánh mắt Phó Cảnh Ngộ nhìn cô đầy thâm tình, anh nói tiếp, "Một mình em ở bên ngoài, anh không yên tâm, hơn nữa, nơi này mới là nhà của em."
"Em mà về đây chẳng phải là sẽ bị anh bao nuôi sao?" Bởi vì chỗ này, chỉ có anh mới gồng gánh nổi.
"Vậy cứ để cho anh nuôi em đi." Phó Cảnh Ngộ nói: "Nơi này hết thảy đều là của em, anh cũng thế."
"..." Âm thanh ôn nhu của anh, làm cho nước mắt của Diệp Phồn Tinh khẽ lăn xuống.
Trở lại căn phòng này, liền sẽ nhớ tới mỗi một ngày ở bên anh trước kia, nhớ tới những thứ hạnh phúc kia từng chút từng chút...
Nước mắt của Diệp Phồn Tinh rơi xuống, Phó Cảnh Ngộ hỏi: "Tại sao lại khóc?"
"Không biết." Cô đưa tay lau nước mắt, lúc rời đi cô cho là mình sẽ không trở lại nơi này, lại không nghĩ rằng, nhanh như vậy đã trở về rồi.
Rõ ràng đã ly dị, nhưng mà trong mắt anh, lại phảng phất, chẳng qua hai người chỉ cãi nhau một trận mà thôi.
Đương nhiên, ngay cả cãi vã cũng chưa từng có, thật ra thì không tính là cãi nhau.
Phó Cảnh Ngộ cười một tiếng, hôn một cái lên trán cô, "Vậy em cứ khóc đi, khóc đủ rồi, anh dẫn em đi tắm rửa. Hôm nay ngồi xe lâu như vậy, khẳng định rất mệt mỏi phải không?"
"Anh nhất định lấy cớ để giở trò với em."
Cái gì mà tắm rửa?
Phó Cảnh Ngộ nói: "Nếu anh thật sự muốn giở trò thì em có thể làm gì? Em bây giờ chính là cá nằm trên thớt, mặc anh làm thịt."
"..."
Làm sao bây giờ, người đàn ông này, ngay cả khi bắt nạt cô giọng nói cũng dễ nghe như vậy.
Phó Cảnh Ngộ giương khóe miệng, bế bổng cô đi vào phòng tắm, đặt cô ngồi lên bệ của bồn tắm.
Diệp Phồn Tinh nhớ tới lúc trước, anh còn phải ngồi xe lăn đều là mình giúp anh tắm rửa, nhưng mà bây giờ, hình như trái ngược hoàn toàn.
"Được rồi." Phó Cảnh Ngộ quay đầu lại, nhìn về Diệp Phồn Tinh, phát hiện cô đang mơ màng nhìn mình, ở trong mắt cô, anh thấy được sự tín nhiệm tuyệt đối.
Đến cuối cùng, vợ của anh chỉ yêu mình anh!
Coi như cô có đòi ly dị anh cũng nhìn ra được, cô vẫn rất yêu anh.
Cho nên, anh sẽ không bao giờ buông tay cô ra,anh cũng đã quyết định, sẽ bám chặt cô cả đời.
Anh đi tới, kéo tay cô đứng lên, đưa tay ra, cởi quần áo cho cô.
Chào buổi sáng mọi người, bây giờ gần 1 giờ sáng rồi, không phải là Sữa dậy sớm đâu mà là cú đêm giờ này chưa ngủ. Haiz, tý nữa phải đi thi tiếng Anh 2, học phần có tỉ lệ rớt môn cao nhất, đang phải ôn thi đến phát cuồng vì nó rồi mà vẫn chưa có chữ nào vào đầu, thôi thì lên đây up truyện cho mọi người đọc rồi mọi người chúc sữa đi thi cho may mắn!
Đừng quên like và bỏ phiếu cho Sữa để Sữa may mắn vượt qua môn thi này nhé!
Ps: mọi người đoán xem chương sau có thịt không, (haha)
Xe dừng ở cửa, Phó Cảnh Ngộ ôm Diệp Phồn Tinh từ trên xe bước xuống.
Diệp Phồn Tinh nói: "Em tự đi được, chân anh còn chưa bình phục hẳn."
"Đã tốt rồi." Anh ôm lấy cô, nhìn thấy cô bởi vì ngượng ngùng mà gương mặt đỏ bừng một mạch đi vào nhà, không chờ thêm được một giây nào nữa.
Diệp Phồn Tinh cho là, sau khi mình rời đi, nơi này sẽ không giống trước đây nữa, mọi người cũng sẽ rời đi, lại phát hiện, mấy người giúp việc cũ vẫn còn ở đây.
Dì Ngô nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ ôm Diệp Phồn Tinh đi vào, che miệng đi ra ngoài.
Trời ơi, bức tranh này quá kích thích rồi!
Đến một bà già như bà nhìn xong cũng phải đỏ mặt.
Phó Cảnh Ngộ ôm Diệp Phồn Tinh lên phòng, mọi thứ từ lúc cô đi đều chưa từng thay đổi.
Anh đặt cô lên giường, giúp cô cởi giày, ôm cô vào trong ngực, Phó Cảnh Ngộ nói: "Về nơi này ở đi."
"Hiện tại ở chỗ đó đang rất tốt."
"Ngoan, nghe lời." Phó Cảnh Ngộ hôn cô, "Anh đã đồng ý với em, làm cho tất cả mọi người đều biết chúng ta đã ly dị rồi, em cũng hẳn nên đáp ứng với anh một chuyện, em nói xem?"
Diệp Phồn Tinh nhìn anh, giả ngu: "Đáp ứng cái gì chứ?"
"Ở bên cạnh anh, đừng đi đâu cả." Ánh mắt Phó Cảnh Ngộ nhìn cô đầy thâm tình, anh nói tiếp, "Một mình em ở bên ngoài, anh không yên tâm, hơn nữa, nơi này mới là nhà của em."
"Em mà về đây chẳng phải là sẽ bị anh bao nuôi sao?" Bởi vì chỗ này, chỉ có anh mới gồng gánh nổi.
"Vậy cứ để cho anh nuôi em đi." Phó Cảnh Ngộ nói: "Nơi này hết thảy đều là của em, anh cũng thế."
"..." Âm thanh ôn nhu của anh, làm cho nước mắt của Diệp Phồn Tinh khẽ lăn xuống.
Trở lại căn phòng này, liền sẽ nhớ tới mỗi một ngày ở bên anh trước kia, nhớ tới những thứ hạnh phúc kia từng chút từng chút...
Nước mắt của Diệp Phồn Tinh rơi xuống, Phó Cảnh Ngộ hỏi: "Tại sao lại khóc?"
"Không biết." Cô đưa tay lau nước mắt, lúc rời đi cô cho là mình sẽ không trở lại nơi này, lại không nghĩ rằng, nhanh như vậy đã trở về rồi.
Rõ ràng đã ly dị, nhưng mà trong mắt anh, lại phảng phất, chẳng qua hai người chỉ cãi nhau một trận mà thôi.
Đương nhiên, ngay cả cãi vã cũng chưa từng có, thật ra thì không tính là cãi nhau.
Phó Cảnh Ngộ cười một tiếng, hôn một cái lên trán cô, "Vậy em cứ khóc đi, khóc đủ rồi, anh dẫn em đi tắm rửa. Hôm nay ngồi xe lâu như vậy, khẳng định rất mệt mỏi phải không?"
"Anh nhất định lấy cớ để giở trò với em."
Cái gì mà tắm rửa?
Phó Cảnh Ngộ nói: "Nếu anh thật sự muốn giở trò thì em có thể làm gì? Em bây giờ chính là cá nằm trên thớt, mặc anh làm thịt."
"..."
Làm sao bây giờ, người đàn ông này, ngay cả khi bắt nạt cô giọng nói cũng dễ nghe như vậy.
Phó Cảnh Ngộ giương khóe miệng, bế bổng cô đi vào phòng tắm, đặt cô ngồi lên bệ của bồn tắm.
Diệp Phồn Tinh nhớ tới lúc trước, anh còn phải ngồi xe lăn đều là mình giúp anh tắm rửa, nhưng mà bây giờ, hình như trái ngược hoàn toàn.
"Được rồi." Phó Cảnh Ngộ quay đầu lại, nhìn về Diệp Phồn Tinh, phát hiện cô đang mơ màng nhìn mình, ở trong mắt cô, anh thấy được sự tín nhiệm tuyệt đối.
Đến cuối cùng, vợ của anh chỉ yêu mình anh!
Coi như cô có đòi ly dị anh cũng nhìn ra được, cô vẫn rất yêu anh.
Cho nên, anh sẽ không bao giờ buông tay cô ra,anh cũng đã quyết định, sẽ bám chặt cô cả đời.
Anh đi tới, kéo tay cô đứng lên, đưa tay ra, cởi quần áo cho cô.
Chào buổi sáng mọi người, bây giờ gần 1 giờ sáng rồi, không phải là Sữa dậy sớm đâu mà là cú đêm giờ này chưa ngủ. Haiz, tý nữa phải đi thi tiếng Anh 2, học phần có tỉ lệ rớt môn cao nhất, đang phải ôn thi đến phát cuồng vì nó rồi mà vẫn chưa có chữ nào vào đầu, thôi thì lên đây up truyện cho mọi người đọc rồi mọi người chúc sữa đi thi cho may mắn!
Đừng quên like và bỏ phiếu cho Sữa để Sữa may mắn vượt qua môn thi này nhé!
Ps: mọi người đoán xem chương sau có thịt không, (haha)
/1039
|