Tô Lâm Hoan càng nhằm vào mình như vậy, chỉ càng làm cô cảm thấy buồn cười.
Mọi người trong hội trường đều đang đắm chìm trong bản đàn của mình thì Diệp Phồn Tinh đứng lên, hướng về phía Tô Lâm Hoan, cười một tiếng, " Cô Tô đã hài lòng chưa?"
Tô Lâm Hoan vô cùng kinh ngạc, " Sao cô lại biết đàn dương cầm?"
Diệp Phồn Tinh nhíu mày, "Chẳng lẽ chỉ có cô Tô được học đàn thôi à?"
Tô Lâm Hoan vẫn chưa hết kinh ngạc nói: "Lúc trước cô sẽ không biết."
Diệp Phồn Tinh không biết Tô Lâm Hoan nghe ngóng ở đâu, nhưng cô ta nói đúng, nếu là trước đây cô thật sự không biết.
Diệp Phồn Tinh lãnh đạm trả lời, "Đúng, lúc trước tôi không biết đến những thứ này, gia đình tôi cũng không điều kiện đi học năng khiếu, càng không thể mua dương cầm cho tôi, bởi vì nhà chúng tôi không có tiền. Đối với gia đình của tôi mà nói, có thể ăn cơm, có thể đi học, cũng đã là điều hạnh phúc rồi. Chỉ là, thứ lúc trước không biết, sau này tôi vẫn có thể từ từ đi học phải không? Anh Cố anh cảm thấy có đúng không?"
Nói xong, Diệp Phồn Tinh còn nhìn về phía Có Khải.
Nếu như nói, Tô Lâm Hoan là hoa hồng kiều diễm thì Diệp Phồn Tinh lại giống cỏ dại mùa Xuân.
Thoạt nhìn rất nhu nhược, nhưng lại kiên cường mãnh liệt không có loài thực vật nào có thể sánh bằng làm cho người ta rất muốn bảo vệ cô: "Đúng thế. Không có người nào sinh ra đã là thiên tài, Cô Diệp có tinh thần ham học như vậy thật là đáng khen."
Mới vừa nhìn thấy Diệp Phồn Tinh bị Tô Lâm Hoan làm khó, anh ta còn có chút lo lắng, dù sao Tô Lâm Hoan nhất định là biết rõ Diệp Phồn Tinh không biết đàn dương cầm, mới laáy cái này ra làm khó cô.
Lại không nghĩ rằng, Diệp Phồn Tinh không những biết đàn mà còn đàn chẳng hề thua kém một tài nữ có tiếng như Tô Lâm Hoan chút nào thậm chí có nhiều chỗ kỹ thuật đàn còn tốt hơn cả Tô Lâm Hoan, trực tiếp làm cho Tô Lâm Hoan bị xấu mặt.
Trọng điểm là, Cố Khải không nghĩ tới Diệp Phồn Tinh còn rất có tâm cơ, rõ ràng biết đàn dương cầm, lại cố ý làm bộ như không biết. Khi đàn lại chọn đàn lại bản đàn mà Tô Lâm Hoan vừa chơi.
Chờ người khác đến bắt nạt rồi cô mới đào hố phản kích cho kẻ kia.
Biểu hiện xuất sắc của Diệp Phồn Tinh làm rất nhiều người chú ý đến cô.
Không phải ai cũng biết thân phận của cô, có người tò mò hỏi: "Cô gái vừa rồi là ai vậy?"
Có thể làm xấu mặt đại tiểu thư của Tô gia hẳn không phải người bình thường.
"Là vợ của Phó Cảnh Ngộ, không đúng, phải là vợ trước, hai người họ đã ly dị rồi."
"Không phải là nghe nói, vợ Phó Tổng là một cô gái quê mùa sao? Tôi thấy cô gái này vừa xinh đẹp cao quý lại vừa tài năng,rất có khí chất, làm sao có thể là cô gái kia được "
Thậm chí còn có người nói: "Không nghĩ tới một cô gái tuyệt vời như vậy lại ly hôn với Phó Cảnh Ngộ thật quá đáng tiếc, một đôi trai tài gái sắc thế cơ mà!"
"Đúng vậy! lúc Phó Cảnh Ngộ ngồi trên xe lăn, nghe nói cô ấy tận tình ở bên chăm sóc, so với cái cô họ Tô kia tốt hơn gấp trăm lần."
Lúc trước bọn họ châm biếm Diệp Phồn Tinh, bây giờ lại không tiếc lời tán dương.
Phó Cảnh Ngộ ngồi tại chỗ, nghe thấy mấy người kia thảo luận về vợ mình, không nhịn được dương khóe miệng lên.
Mặc dù ở trong mắt người khác, đều là anh bỏ rơi Diệp Phồn Tinh, nhưng anh cũng không cảm thấy có chỗ nào không tốt.
Chỉ cần bọn họ không dùng ánh mắt trước kia nhìn Phồn Tinh, để cho bọn họ nhìn thấy sự tốt đẹp của cô, anh tình nguyện chịu hết mọi sự chỉ trích.
Tô Lâm Hoan rời khỏi đại sảnh, nghe thấy mấy người kia còn ở chỗ này thảo luận về Diệp Phồn Tinh, thậm chí có người nói Diệp Phồn Tinh tốt hơn mình, cô ta tức muốn nổ phổi.
Rõ ràng muốn để cho Diệp Phồn Tinh xấu mặt, lại không nghĩ tới ngược lại lại giúp Diệp Phồn Tinh tranh thủ cơ hội biểu hiện.
Cô ta đi vệ sinh,lúc trở về nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ ở nơi đó, đi tới, "Cảnh Ngộ."
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô ta một cái, sao anh không nhìn ra, mới vừa rồi Tô Lâm Hoan cố ý làm khó Diệp Phồn Tinh cơ chứ?
Chẳng qua anh không nghĩ tới Tô Lâm Hoan đến bây giờ còn không hết hi vọng.
"Cảm ơn."
Phó Cảnh Ngộ không đầu không đuôi nói một câu.
Đừng quên like và bỏ phiếu cho Sữa nhé! Cũng sắp đến 1/6 rồi
Mọi người trong hội trường đều đang đắm chìm trong bản đàn của mình thì Diệp Phồn Tinh đứng lên, hướng về phía Tô Lâm Hoan, cười một tiếng, " Cô Tô đã hài lòng chưa?"
Tô Lâm Hoan vô cùng kinh ngạc, " Sao cô lại biết đàn dương cầm?"
Diệp Phồn Tinh nhíu mày, "Chẳng lẽ chỉ có cô Tô được học đàn thôi à?"
Tô Lâm Hoan vẫn chưa hết kinh ngạc nói: "Lúc trước cô sẽ không biết."
Diệp Phồn Tinh không biết Tô Lâm Hoan nghe ngóng ở đâu, nhưng cô ta nói đúng, nếu là trước đây cô thật sự không biết.
Diệp Phồn Tinh lãnh đạm trả lời, "Đúng, lúc trước tôi không biết đến những thứ này, gia đình tôi cũng không điều kiện đi học năng khiếu, càng không thể mua dương cầm cho tôi, bởi vì nhà chúng tôi không có tiền. Đối với gia đình của tôi mà nói, có thể ăn cơm, có thể đi học, cũng đã là điều hạnh phúc rồi. Chỉ là, thứ lúc trước không biết, sau này tôi vẫn có thể từ từ đi học phải không? Anh Cố anh cảm thấy có đúng không?"
Nói xong, Diệp Phồn Tinh còn nhìn về phía Có Khải.
Nếu như nói, Tô Lâm Hoan là hoa hồng kiều diễm thì Diệp Phồn Tinh lại giống cỏ dại mùa Xuân.
Thoạt nhìn rất nhu nhược, nhưng lại kiên cường mãnh liệt không có loài thực vật nào có thể sánh bằng làm cho người ta rất muốn bảo vệ cô: "Đúng thế. Không có người nào sinh ra đã là thiên tài, Cô Diệp có tinh thần ham học như vậy thật là đáng khen."
Mới vừa nhìn thấy Diệp Phồn Tinh bị Tô Lâm Hoan làm khó, anh ta còn có chút lo lắng, dù sao Tô Lâm Hoan nhất định là biết rõ Diệp Phồn Tinh không biết đàn dương cầm, mới laáy cái này ra làm khó cô.
Lại không nghĩ rằng, Diệp Phồn Tinh không những biết đàn mà còn đàn chẳng hề thua kém một tài nữ có tiếng như Tô Lâm Hoan chút nào thậm chí có nhiều chỗ kỹ thuật đàn còn tốt hơn cả Tô Lâm Hoan, trực tiếp làm cho Tô Lâm Hoan bị xấu mặt.
Trọng điểm là, Cố Khải không nghĩ tới Diệp Phồn Tinh còn rất có tâm cơ, rõ ràng biết đàn dương cầm, lại cố ý làm bộ như không biết. Khi đàn lại chọn đàn lại bản đàn mà Tô Lâm Hoan vừa chơi.
Chờ người khác đến bắt nạt rồi cô mới đào hố phản kích cho kẻ kia.
Biểu hiện xuất sắc của Diệp Phồn Tinh làm rất nhiều người chú ý đến cô.
Không phải ai cũng biết thân phận của cô, có người tò mò hỏi: "Cô gái vừa rồi là ai vậy?"
Có thể làm xấu mặt đại tiểu thư của Tô gia hẳn không phải người bình thường.
"Là vợ của Phó Cảnh Ngộ, không đúng, phải là vợ trước, hai người họ đã ly dị rồi."
"Không phải là nghe nói, vợ Phó Tổng là một cô gái quê mùa sao? Tôi thấy cô gái này vừa xinh đẹp cao quý lại vừa tài năng,rất có khí chất, làm sao có thể là cô gái kia được "
Thậm chí còn có người nói: "Không nghĩ tới một cô gái tuyệt vời như vậy lại ly hôn với Phó Cảnh Ngộ thật quá đáng tiếc, một đôi trai tài gái sắc thế cơ mà!"
"Đúng vậy! lúc Phó Cảnh Ngộ ngồi trên xe lăn, nghe nói cô ấy tận tình ở bên chăm sóc, so với cái cô họ Tô kia tốt hơn gấp trăm lần."
Lúc trước bọn họ châm biếm Diệp Phồn Tinh, bây giờ lại không tiếc lời tán dương.
Phó Cảnh Ngộ ngồi tại chỗ, nghe thấy mấy người kia thảo luận về vợ mình, không nhịn được dương khóe miệng lên.
Mặc dù ở trong mắt người khác, đều là anh bỏ rơi Diệp Phồn Tinh, nhưng anh cũng không cảm thấy có chỗ nào không tốt.
Chỉ cần bọn họ không dùng ánh mắt trước kia nhìn Phồn Tinh, để cho bọn họ nhìn thấy sự tốt đẹp của cô, anh tình nguyện chịu hết mọi sự chỉ trích.
Tô Lâm Hoan rời khỏi đại sảnh, nghe thấy mấy người kia còn ở chỗ này thảo luận về Diệp Phồn Tinh, thậm chí có người nói Diệp Phồn Tinh tốt hơn mình, cô ta tức muốn nổ phổi.
Rõ ràng muốn để cho Diệp Phồn Tinh xấu mặt, lại không nghĩ tới ngược lại lại giúp Diệp Phồn Tinh tranh thủ cơ hội biểu hiện.
Cô ta đi vệ sinh,lúc trở về nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ ở nơi đó, đi tới, "Cảnh Ngộ."
Phó Cảnh Ngộ nhìn cô ta một cái, sao anh không nhìn ra, mới vừa rồi Tô Lâm Hoan cố ý làm khó Diệp Phồn Tinh cơ chứ?
Chẳng qua anh không nghĩ tới Tô Lâm Hoan đến bây giờ còn không hết hi vọng.
"Cảm ơn."
Phó Cảnh Ngộ không đầu không đuôi nói một câu.
Đừng quên like và bỏ phiếu cho Sữa nhé! Cũng sắp đến 1/6 rồi
/1039
|