Tô Lâm Hoan đứng ở ngoài xe, lúc trước Ngôn Triết chưa bao giờ cự tuyệt đề nghị của cô ta, lại không nghĩ tới bây giờ anh ta lại đối xử như vậy với mình.
Hơn nữa còn là ở ngay trước mặt Diệp Phồn Tinh, một chút mặt mũi cũng không cho.
Tô Lâm Hoan cứng đờ, cắn môi, như thể sắp khóc đến nơi.
Lúc trước Ngôn Triết nhất định sẽ không chịu nổi khi nhìn thấy cái bộ dạng này của cô ta, chỉ cần Tô Lâm Hoan làm nũng một chút Ngôn Triết liền sẽ tốn hết tâm tư đi dỗ cô ta.
Nhưng mà, giờ phút này, nhìn thấy Tô Lâm Hoan như vậy, Ngôn Triết lại chẳng thèm đoái hoài, trực tiếp lái xe đi.
Diệp Phồn Tinh ngồi ở một bên, vốn cho là Tô Lâm Hoan hôm nay xuất hiện, là bởi vì cô ta có quan hệ tốt với mọi người, nhưng nhìn qua thì hình như không phải như vậy?
Diệp Phồn Tinh nói: " Anh cũng phũ quá nhỉ?"
Cũng không biết tại sao, cô rất muốn khen Ngôn Triết phũ quá đẹp.
Ngôn Triết trịnh trọng nói: " Phụ nữ cũng chia thành rất nhiều loại, giống như em thì đương nhiên phải hết mình mà đối đãi chứ." Về phần Tô Lâm Hoan thì coi như xong đi!
Hiện tại Ngôn Triết chỉ cần thấy Tô Lâm Hoan lại càng cảm thấy tức giận.
Bởi vì người phụ nữ này, không thích mình lại còn muốn lợi dụng tình cảm của mình.
Ngôn Triết không đưa bọn họ về nhà chính của nhà họ Ngôn mà đưa về nhà riêng của mình.
Ngày mai mới là sinh nhật Thủ trưởng Ngôn, Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ hôm nay lại mới vừa mới tới, cũng không tiện đến thăm vào lúc này.
Ngày mai đi sẽ chính thức hơn.
Về đến nhà, Ngôn Triết dừng xe lại, mở cửa xe, Diệp Phồn Tinh từ trên xe bước xuống, cười lịch sự "Cảm ơn."
Về phần một bên Phó Cảnh Ngộ, hình như không cần phải để ý đến.
Ngôn Triết dẫn hai người đi qua sân nhỏ, đi vào nhà, " Em cứ coi nơi này như nhà mình, không cần khách sáo, lúc trước Cảnh Ngộ thường xuyên ở lại đây."
Diệp Phồn Tinh nghe xong nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ, phát hiện anh không vội theo sau, mà đang nhìn ngắm căn biệt thự này, trở lại chốn cũ, dường như làm cho anh nhớ tới cái gì đó.
Ánh mắt của anh phảng phất có chút ơ buồn hoài niệm.
Diệp Phồn Tinh đưa tay ra, nắm lấy bàn tay của anh.
Ngôn Triết quay đầu, vừa vặn thấy một màn như vậy, dương khóe miệng lên.
Với hiểu biết về Phó Cảnh Ngộ,thì anh ta có thể chắc chắn khẳng định, cô nhóc này đích xác là người mà Phó Cảnh Ngộ yêu.
Anh ta nhìn Cảnh Ngộ, cũng không phá đám hai người, chẳng qua chỉ đứng ở cửa chờ.
Chỉ một lát sau, Phó Cảnh Ngộ cầm tay Diệp Phồn Tinh, dắt cô theo sau.
Trong nhà, một người phụ nữ lớn tuổi đi ra, nhìn thấy bọn họ, cười hiền hậu nói: " Triết về rồi à cháu? "
"Vâng ạ." Ngôn Triết ra vẻ thần bí nói tiếp: " Cô ơi, cô đoán xem cháu mang ai về đây?"
Người phụ nữ già nhấc kính, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ dẫn theo một cô gái, vô cùng sửng sốt, mãi mới mới mở miệng nói được: "Cảnh Ngộ?"
Bây giờ thấy Phó Cảnh Ngộ bà không dám nhận bừa.
Lúc Phó Cảnh Ngộ xảy ra chuyện, có người nói anh vĩnh viễn không đứng lên nổi.
Bà chỉ cần suy nghĩ đến Cảnh Ngộ đang tốt đẹp như thế lại xảy ra chuyện liền cảm thấy đau lòng.
Mà bây giờ Phó Cảnh Ngộ lại xuất hiện bình thường trước mặt bà.
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy cô giúp việc, đi tới, đáp một tiếng, "Là cháu."
Mặc dù trên mặt anh tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng tay anh đang cầm tay Diệp Phồn Tinh có thể cảm giác được nội tâm chấn động của anh.
Người phụ nữ lớn tuổi kia kích động nói: "Nhanh ngồi đi! Lâu lắm rồi cháu không đến thăm cô, mấy ngày trước cô còn nằm mơ thấy cháu, cô hỏi thằng Triết nhưng nó không chịu nói với cô."
Cho tới nay, bà thương xót Phó Cảnh Ngộ còn nhiều hơn Ngôn Triết.
So với Ngôn Triết không đáng tin cậy, Phó Cảnh Ngộ chững chạc hơn rất nhiều.
Phó Cảnh Ngộ ngồi xuống, quan tâm, hỏi " Dạo này cô có khỏe không?"
Đừng quên like và bỏ phiếu ủng hộ cho sữa để đọc tiếp câu chuyện nhé!
Hơn nữa còn là ở ngay trước mặt Diệp Phồn Tinh, một chút mặt mũi cũng không cho.
Tô Lâm Hoan cứng đờ, cắn môi, như thể sắp khóc đến nơi.
Lúc trước Ngôn Triết nhất định sẽ không chịu nổi khi nhìn thấy cái bộ dạng này của cô ta, chỉ cần Tô Lâm Hoan làm nũng một chút Ngôn Triết liền sẽ tốn hết tâm tư đi dỗ cô ta.
Nhưng mà, giờ phút này, nhìn thấy Tô Lâm Hoan như vậy, Ngôn Triết lại chẳng thèm đoái hoài, trực tiếp lái xe đi.
Diệp Phồn Tinh ngồi ở một bên, vốn cho là Tô Lâm Hoan hôm nay xuất hiện, là bởi vì cô ta có quan hệ tốt với mọi người, nhưng nhìn qua thì hình như không phải như vậy?
Diệp Phồn Tinh nói: " Anh cũng phũ quá nhỉ?"
Cũng không biết tại sao, cô rất muốn khen Ngôn Triết phũ quá đẹp.
Ngôn Triết trịnh trọng nói: " Phụ nữ cũng chia thành rất nhiều loại, giống như em thì đương nhiên phải hết mình mà đối đãi chứ." Về phần Tô Lâm Hoan thì coi như xong đi!
Hiện tại Ngôn Triết chỉ cần thấy Tô Lâm Hoan lại càng cảm thấy tức giận.
Bởi vì người phụ nữ này, không thích mình lại còn muốn lợi dụng tình cảm của mình.
Ngôn Triết không đưa bọn họ về nhà chính của nhà họ Ngôn mà đưa về nhà riêng của mình.
Ngày mai mới là sinh nhật Thủ trưởng Ngôn, Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ hôm nay lại mới vừa mới tới, cũng không tiện đến thăm vào lúc này.
Ngày mai đi sẽ chính thức hơn.
Về đến nhà, Ngôn Triết dừng xe lại, mở cửa xe, Diệp Phồn Tinh từ trên xe bước xuống, cười lịch sự "Cảm ơn."
Về phần một bên Phó Cảnh Ngộ, hình như không cần phải để ý đến.
Ngôn Triết dẫn hai người đi qua sân nhỏ, đi vào nhà, " Em cứ coi nơi này như nhà mình, không cần khách sáo, lúc trước Cảnh Ngộ thường xuyên ở lại đây."
Diệp Phồn Tinh nghe xong nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ, phát hiện anh không vội theo sau, mà đang nhìn ngắm căn biệt thự này, trở lại chốn cũ, dường như làm cho anh nhớ tới cái gì đó.
Ánh mắt của anh phảng phất có chút ơ buồn hoài niệm.
Diệp Phồn Tinh đưa tay ra, nắm lấy bàn tay của anh.
Ngôn Triết quay đầu, vừa vặn thấy một màn như vậy, dương khóe miệng lên.
Với hiểu biết về Phó Cảnh Ngộ,thì anh ta có thể chắc chắn khẳng định, cô nhóc này đích xác là người mà Phó Cảnh Ngộ yêu.
Anh ta nhìn Cảnh Ngộ, cũng không phá đám hai người, chẳng qua chỉ đứng ở cửa chờ.
Chỉ một lát sau, Phó Cảnh Ngộ cầm tay Diệp Phồn Tinh, dắt cô theo sau.
Trong nhà, một người phụ nữ lớn tuổi đi ra, nhìn thấy bọn họ, cười hiền hậu nói: " Triết về rồi à cháu? "
"Vâng ạ." Ngôn Triết ra vẻ thần bí nói tiếp: " Cô ơi, cô đoán xem cháu mang ai về đây?"
Người phụ nữ già nhấc kính, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ dẫn theo một cô gái, vô cùng sửng sốt, mãi mới mới mở miệng nói được: "Cảnh Ngộ?"
Bây giờ thấy Phó Cảnh Ngộ bà không dám nhận bừa.
Lúc Phó Cảnh Ngộ xảy ra chuyện, có người nói anh vĩnh viễn không đứng lên nổi.
Bà chỉ cần suy nghĩ đến Cảnh Ngộ đang tốt đẹp như thế lại xảy ra chuyện liền cảm thấy đau lòng.
Mà bây giờ Phó Cảnh Ngộ lại xuất hiện bình thường trước mặt bà.
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy cô giúp việc, đi tới, đáp một tiếng, "Là cháu."
Mặc dù trên mặt anh tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng tay anh đang cầm tay Diệp Phồn Tinh có thể cảm giác được nội tâm chấn động của anh.
Người phụ nữ lớn tuổi kia kích động nói: "Nhanh ngồi đi! Lâu lắm rồi cháu không đến thăm cô, mấy ngày trước cô còn nằm mơ thấy cháu, cô hỏi thằng Triết nhưng nó không chịu nói với cô."
Cho tới nay, bà thương xót Phó Cảnh Ngộ còn nhiều hơn Ngôn Triết.
So với Ngôn Triết không đáng tin cậy, Phó Cảnh Ngộ chững chạc hơn rất nhiều.
Phó Cảnh Ngộ ngồi xuống, quan tâm, hỏi " Dạo này cô có khỏe không?"
Đừng quên like và bỏ phiếu ủng hộ cho sữa để đọc tiếp câu chuyện nhé!
/1039
|