"Thế thì buồn cười thật." Ngôn Triết đùa cợt nói: " Cô Tô là trẻ con à mà không biết gọi taxi về?"
Cố ý gọi người đi đón, còn nói không phải muốn mách lẻo?
"Gọi taxi?" Bà Bùi bao che nói: " Nó là một cô gái, nửa đêm nửa hôm bắt xe, cháu có biết nguy hiểm như thế nào không? Gần đây trên mạng đầy ra mấy tin tức quái xế bắt cóc cưỡng hiếp mấy cô gái trẻ, cháu không cảm thấy cháu rất quá đáng à?"
Tóm lại liền là lỗi của Ngôn Triết chối đằng trời cũng không thoát, dám bỏ mặc Tô Lâm Hoan mà Tô Lâm Hoan lại xinh đẹp như thế này, nửa đêm đón xe về, nếu thật sự gặp phải người xấu thì phải làm sao bây giờ?
Ngôn Triết không buồn tranh cãi, hơn nữa, trong cái nhà này, chẳng có ai muốn cãi nhau với bà cô này cả, ngay cả mẹ của anh ta gặp bà cô bên chồng này cũng phải giơ tay đầu hàng.
Ngôn Triết chỉ cười xuề cho qua chuyện, "Là cháu không tốt, đều là lỗi của cháu, cô đừng giận nữa, giận là mau già lắm đấy."
Bà Bùi thấy Ngôn Triết nhận sai, tạm thời bỏ qua, "Lần này coi như xong, nếu có lần sau, xem cô dậy dỗ cháu như thế nào."
" Cháu còn có chút chuyện, giờ cháu đi được chưa?" Ngôn Triết hỏi.
Bà Bùi cảm giác được cháu trai mình đang không vui, nói: " Cháu Đi đi!"
Ngôn Triết rất ít về nhà, bình thường thời gian bà Bùi nói chuyện với anh ta cũng không nhiều.
Thấy Ngôn Triết đi ra cửa, Tô Lâm Hoan cũng đi theo ra ngoài, ngoài hành lang, Ngôn Triết sải bước chân dài đi ra ngoài, Tô Lâm Hoan gọi anh ta lại, "Ngôn Triết."
Ngôn Triết nghe thấy, dừng bước, cô ta đi tới, cố gắng níu tay anh lại, " Anh giận em à?"
Tay Tô Lâm Hoan vừa mới chạm vào, Ngôn Triết đã hất mạnh tay cô ta ra, Tô Lâm Hoan quay ngược lại mấy bước, dựa vào vách tường.
Không chờ cô ta nói cái gì, Ngôn Triết đã trực tiếp đi mất.
Thời điểm trước kia, nếu Ngôn Triết có làm gì làm Tô Lâm Hoan cảm thấy tủi thân, cô ta chỉ cần rỉ tai với mẹ nuôi vài câu, để bà Bùi tỏ thái độ với Ngôn Triết, thì anh đều sẽ sửa sai ngay lập tức, sẽ đối tốt với cô ta gấp trăm nghìn lần.
Nhưng không nghĩ tới, bây giờ, bởi vì mẹ nuôi nói anh đôi câu, ngược lại càng làm anh tức giận hơn.
-
Tô Lâm Hoan có chút phiền não mà đi xuống lầu,nếu Ngôn Triết đã tới, thì hẳn Phó Cảnh Ngộ cũng tới rồi.
Cô ta ra nhà chính, quả nhiên thấy Phó Cảnh Ngộ và Diệp Phồn Tinh ở đây.
Lão thủ trưởng lúc này đang có khách, quản gia bảo bọn họ chờ một chút, đã đi thông báo.
Diệp Phồn Tinh ngồi ở bên cạnh Phó Cảnh Ngộ, Phó Cảnh Ngộ lấy quả vải ở bên cạnh, bóc vỏ rồi đưa cho cô, Diệp Phồn Tinh cười tươi rói nhận lấy hưởng thụ cảm giác được anh chăm sóc.
Bây giờ cô đang rất hồi hộp, chỉ có ăn mới có thể hồi phục nội tâm của cô.
Tô Lâm Hoan mặc váy dài, ưu nhã đi vào.
Hôm nay cô ta là ăn hôi mẹ nuôi mình nên mới có cơ hội bước chân vào đây.
Nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ cưng chiều Diệp Phồn Tinh như vậy, thần sắc trên mặt của Tô Lâm Hoan cứng đờ.
Nếu như nói, Phó Cảnh Ngộ còn ngồi trên xe lăn chiều chuộng Diệp Phồn Tinh thì Tô Lâm Hoan không nói làm gì.
Nhưng mà, hiện tại Phó Cảnh Ngộ đã trở về làm con người xuất chúng trước đây, rõ ràng có điều kiện tốt như vậy, có thể tìm người phụ nữ tốt hơn, mà vẫn còn cưng chiều Diệp Phồn Tinh như vậy, làm cho Tô Lâm Hoan nhìn thế nào, cũng cảm thấy không vừa mắt.
Bởi vì cô ta cảm thấy, chỉ có người ưu tú như mình, mới xứng đáng có được người đàn ông tốt nhất trên đời như thế này, mà Diệp Phồn Tinh...
Để cho cô và Phó Cảnh Ngộ ở bên nhau, quả thực là phí của trời.
Liệu Diệp Phồn Tinh có biết người đàn ông Phó Cảnh Ngộ đang ở bên cạnh cô ta xuất sắc đến nhường nào không?
Diệp Phồn Tinh có biết trước kia có bao nhiêu cô gái muốn lấy Phó Cảnh Ngộ không?
Dựa vào cái gì, một Diệp Phồn Tinh tầm thường lại may mắn có được tình yêu của Phó Cảnh Ngộ?
Nhất là, sau khi Phó Cảnh Ngộ giới thiệu Diệp Phồn Tinh với bạn bè của anh, liền ngay cả bạn bè của Phó Cảnh Ngộ cũng coi Diệp Phồn Tinh thành trung tâm, điểm này làm cho Tô Lâm Hoan không cách nào nhịn được nhất.
Dù sao hết thảy những thứ huy hoàng này, đều đã từng thuộc về cô ta, thuộc về duy nhất một mình Tô Lâm Hoan mà thôi.
Các fan Sữa thân yêu, đừng quên like và bỏ phiếu sau khi đọc xong mỗi chương nhé, không nhìn thấy bình luận và like của mn như thường ngày chán quá cơ
Cố ý gọi người đi đón, còn nói không phải muốn mách lẻo?
"Gọi taxi?" Bà Bùi bao che nói: " Nó là một cô gái, nửa đêm nửa hôm bắt xe, cháu có biết nguy hiểm như thế nào không? Gần đây trên mạng đầy ra mấy tin tức quái xế bắt cóc cưỡng hiếp mấy cô gái trẻ, cháu không cảm thấy cháu rất quá đáng à?"
Tóm lại liền là lỗi của Ngôn Triết chối đằng trời cũng không thoát, dám bỏ mặc Tô Lâm Hoan mà Tô Lâm Hoan lại xinh đẹp như thế này, nửa đêm đón xe về, nếu thật sự gặp phải người xấu thì phải làm sao bây giờ?
Ngôn Triết không buồn tranh cãi, hơn nữa, trong cái nhà này, chẳng có ai muốn cãi nhau với bà cô này cả, ngay cả mẹ của anh ta gặp bà cô bên chồng này cũng phải giơ tay đầu hàng.
Ngôn Triết chỉ cười xuề cho qua chuyện, "Là cháu không tốt, đều là lỗi của cháu, cô đừng giận nữa, giận là mau già lắm đấy."
Bà Bùi thấy Ngôn Triết nhận sai, tạm thời bỏ qua, "Lần này coi như xong, nếu có lần sau, xem cô dậy dỗ cháu như thế nào."
" Cháu còn có chút chuyện, giờ cháu đi được chưa?" Ngôn Triết hỏi.
Bà Bùi cảm giác được cháu trai mình đang không vui, nói: " Cháu Đi đi!"
Ngôn Triết rất ít về nhà, bình thường thời gian bà Bùi nói chuyện với anh ta cũng không nhiều.
Thấy Ngôn Triết đi ra cửa, Tô Lâm Hoan cũng đi theo ra ngoài, ngoài hành lang, Ngôn Triết sải bước chân dài đi ra ngoài, Tô Lâm Hoan gọi anh ta lại, "Ngôn Triết."
Ngôn Triết nghe thấy, dừng bước, cô ta đi tới, cố gắng níu tay anh lại, " Anh giận em à?"
Tay Tô Lâm Hoan vừa mới chạm vào, Ngôn Triết đã hất mạnh tay cô ta ra, Tô Lâm Hoan quay ngược lại mấy bước, dựa vào vách tường.
Không chờ cô ta nói cái gì, Ngôn Triết đã trực tiếp đi mất.
Thời điểm trước kia, nếu Ngôn Triết có làm gì làm Tô Lâm Hoan cảm thấy tủi thân, cô ta chỉ cần rỉ tai với mẹ nuôi vài câu, để bà Bùi tỏ thái độ với Ngôn Triết, thì anh đều sẽ sửa sai ngay lập tức, sẽ đối tốt với cô ta gấp trăm nghìn lần.
Nhưng không nghĩ tới, bây giờ, bởi vì mẹ nuôi nói anh đôi câu, ngược lại càng làm anh tức giận hơn.
-
Tô Lâm Hoan có chút phiền não mà đi xuống lầu,nếu Ngôn Triết đã tới, thì hẳn Phó Cảnh Ngộ cũng tới rồi.
Cô ta ra nhà chính, quả nhiên thấy Phó Cảnh Ngộ và Diệp Phồn Tinh ở đây.
Lão thủ trưởng lúc này đang có khách, quản gia bảo bọn họ chờ một chút, đã đi thông báo.
Diệp Phồn Tinh ngồi ở bên cạnh Phó Cảnh Ngộ, Phó Cảnh Ngộ lấy quả vải ở bên cạnh, bóc vỏ rồi đưa cho cô, Diệp Phồn Tinh cười tươi rói nhận lấy hưởng thụ cảm giác được anh chăm sóc.
Bây giờ cô đang rất hồi hộp, chỉ có ăn mới có thể hồi phục nội tâm của cô.
Tô Lâm Hoan mặc váy dài, ưu nhã đi vào.
Hôm nay cô ta là ăn hôi mẹ nuôi mình nên mới có cơ hội bước chân vào đây.
Nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ cưng chiều Diệp Phồn Tinh như vậy, thần sắc trên mặt của Tô Lâm Hoan cứng đờ.
Nếu như nói, Phó Cảnh Ngộ còn ngồi trên xe lăn chiều chuộng Diệp Phồn Tinh thì Tô Lâm Hoan không nói làm gì.
Nhưng mà, hiện tại Phó Cảnh Ngộ đã trở về làm con người xuất chúng trước đây, rõ ràng có điều kiện tốt như vậy, có thể tìm người phụ nữ tốt hơn, mà vẫn còn cưng chiều Diệp Phồn Tinh như vậy, làm cho Tô Lâm Hoan nhìn thế nào, cũng cảm thấy không vừa mắt.
Bởi vì cô ta cảm thấy, chỉ có người ưu tú như mình, mới xứng đáng có được người đàn ông tốt nhất trên đời như thế này, mà Diệp Phồn Tinh...
Để cho cô và Phó Cảnh Ngộ ở bên nhau, quả thực là phí của trời.
Liệu Diệp Phồn Tinh có biết người đàn ông Phó Cảnh Ngộ đang ở bên cạnh cô ta xuất sắc đến nhường nào không?
Diệp Phồn Tinh có biết trước kia có bao nhiêu cô gái muốn lấy Phó Cảnh Ngộ không?
Dựa vào cái gì, một Diệp Phồn Tinh tầm thường lại may mắn có được tình yêu của Phó Cảnh Ngộ?
Nhất là, sau khi Phó Cảnh Ngộ giới thiệu Diệp Phồn Tinh với bạn bè của anh, liền ngay cả bạn bè của Phó Cảnh Ngộ cũng coi Diệp Phồn Tinh thành trung tâm, điểm này làm cho Tô Lâm Hoan không cách nào nhịn được nhất.
Dù sao hết thảy những thứ huy hoàng này, đều đã từng thuộc về cô ta, thuộc về duy nhất một mình Tô Lâm Hoan mà thôi.
Các fan Sữa thân yêu, đừng quên like và bỏ phiếu sau khi đọc xong mỗi chương nhé, không nhìn thấy bình luận và like của mn như thường ngày chán quá cơ
/1039
|