"Vui lắm." Diệp Phồn Tinh nói: "Bọn họ khách sáo quá, làm em ngại chết đi được."
Phó Cảnh Ngộ cưng chiều nói: "Em nhanh lên còn ngủ đi! Đã trễ thế này rồi còn không mệt à?"
"Không mệt." Diệp Phồn Tinh nói: "Hôm qua em ngủ nhiều rồi nên hôm nay không buồn ngủ."
"Thật à?" Phó Cảnh Ngộ nghi hoặc.
Diệp Phồn Tinh quả quyết gật đầu: " Thật."
Cô nói xong, liền bị Phó Cảnh Ngộ kéo ngã đè lên người anh.
Cô bị buộc nằm ở trên người của anh, cánh tay của anh ôm cô vào trong ngực, anh nhìn cô, đôi mắt màu đen đầy tràn thâm tình, "vậy để anh kiểm tra xem thế nào."
"..." Cái gì gọi là tự đào họ cho mình? là đây chứ đâu?
Tay Phó Cảnh Ngộ mò vào trong quần áo của cô, thân thể của Diệp Phồn Tinh lập tức nhũn ra.
Anh nhớ ra chuyện gì đó, hỏi: " Lần trước bác sĩ kê đơn em uống xong có cảm thấy khá hơn không?"
"Đã tốt hơn nhiều rồi." Diệp Phồn Tinh nhỏ giọng trả lời, " Bây giờ đã không còn bị đau bụng như trước nữa rồi."
" Anh đang nghĩ mấy lần gần đây chúng ta không sử dụng biện pháp tránh thai, có khi nào em mang thai rồi không?" Phó Cảnh Ngộ hỏi cũng rất trực tiếp.
Vốn bọn họ vẫn là vợ chồng, hiện tại chính là có sao nói vậy.
Diệp Phồn Tinh nói: "Sẽ không có đâu."
"Tại sao?" Thấy cô khẳng định như vậy, làm cho Phó Cảnh Ngộ có chút khó hiểu.
Diệp Phồn Tinh nhìn anh, nói: "Sẽ không mang thai đâu, em có uống thuốc."
Mỗi lần quan hệ xong,biết anh không dùng biện pháp phòng tránh, cô đều sẽ đi mua thuốc tránh thai.
Bởi vì cô thật sự không muốn mang thai.
Nghe xong, Phó Cảnh Ngộ dừng lại mọi động tác.
Bầu không khí dường như trở nên khẩn trương, Diệp Phồn Tinh nhìn anh, ngơ ngác hỏi " Sao thế?"
"Tại sao..." âm thanh Phó Cảnh Ngộ có chút đè nén, "Sao em không nói cho anh biết Chuyện này?"
Anh vốn cho là, bọn họ có thể đã có con rồi, nhưng không nghĩ tới, cô lại ở sau lưng anh uống thuốc.
Khó trách, một chút phản ứng cũng không có.
Vẻ mặt của Phó Cảnh Ngộ có chút lạnh đi, biết vợ uống thuốc tránh thai trong khi mình cố gắng cày cấy, loại tâm tình này quả thực không hề dễ chịu.
Diệp Phồn Tinh cảm thấy anh không vui, nhưng không hiểu lý do tại sao, "Chúng ta đã nói là chưa vội có con, em mà không uống thuốc, nhỡ mà có thai thì phải làm sao? Em còn đang đi học nữa."
Lúc hai người chưa li hôn đã từng thương lượng xong với nhau là sẽ không vội sinh con, cô không biết mình uống thuốc thì có lỗi gì.
Nhưng Phó Cảnh Ngộ lại vô cùng không vui, anh buông cô ra, lạnh nhạt nói, "Ngủ đi."
"Anh?" Mới vừa còn cuồng nhiệt như hổ đói, đột nhiên liền lạnh lùng như núi băng.
Bộ dạng này của anh làm cho Diệp Phồn Tinh có chút bất an.
Phó Cảnh Ngộ trở mình, không lên tiếng.
Diệp Phồn Tinh ngồi ở một bên, nhìn anh, "Anh lại tức giận nữa à? Tại sao chứ?"
Phó Cảnh Ngộ không trả lời cô.
Sáng hôm sau, xuống dưới nhà ăn sáng, Diệp Phồn Tinh vẫn thấy Phó Cảnh Ngộ chưa hề nguôi giận, không nói chuyện với mình, cô muốn chủ động nói chuyện với anh nhưng lại sợ anh không để ý tới mình,nhất thời cảm thấy lúng túng.
Cô cúi đầu xuống, không lên tiếng, trong lòng có chút khổ sở.
Ngôn Triết ngồi ở một bên, cảm giác bầu không khí trước mắt có chút là lạ.
Hai người này vừa hôm qua còn tống thức ăn chó đầy mồm anh ta cơ mà, Ngôn Triết cũng đã quen với việc nhìn bọn họ ân ái ngọt ngào.
Hiện tại đột nhiên chiến tranh Lạnh, anh ta đứng ở chính giữa, cũng không biết nên nói gì cho phải
Ngôn Triết nhìn về phía Diệp Phồn Tinh, nhỏ giọng hỏi: "Hai người cãi nhau đấy à?"
Ở trong ấn tượng của anh ta, Phó Cảnh Ngộ không phải là người dễ dàng tức giận, nhưng mà đã tức giận thì không phải là chuyện nhỏ nữa rồi.
Tính để cho mọi người ngủ ngon đêm nay nhưng tại bị mọi người nhắc nhiều quá nên ngồi không yên, đành đăng lên cho mọi người đọc xong ngứa ngáy trong lòng
Đừng quên like và bỏ phiếu cho Sữa nhé các bạn độc giả thân yêu
Phó Cảnh Ngộ cưng chiều nói: "Em nhanh lên còn ngủ đi! Đã trễ thế này rồi còn không mệt à?"
"Không mệt." Diệp Phồn Tinh nói: "Hôm qua em ngủ nhiều rồi nên hôm nay không buồn ngủ."
"Thật à?" Phó Cảnh Ngộ nghi hoặc.
Diệp Phồn Tinh quả quyết gật đầu: " Thật."
Cô nói xong, liền bị Phó Cảnh Ngộ kéo ngã đè lên người anh.
Cô bị buộc nằm ở trên người của anh, cánh tay của anh ôm cô vào trong ngực, anh nhìn cô, đôi mắt màu đen đầy tràn thâm tình, "vậy để anh kiểm tra xem thế nào."
"..." Cái gì gọi là tự đào họ cho mình? là đây chứ đâu?
Tay Phó Cảnh Ngộ mò vào trong quần áo của cô, thân thể của Diệp Phồn Tinh lập tức nhũn ra.
Anh nhớ ra chuyện gì đó, hỏi: " Lần trước bác sĩ kê đơn em uống xong có cảm thấy khá hơn không?"
"Đã tốt hơn nhiều rồi." Diệp Phồn Tinh nhỏ giọng trả lời, " Bây giờ đã không còn bị đau bụng như trước nữa rồi."
" Anh đang nghĩ mấy lần gần đây chúng ta không sử dụng biện pháp tránh thai, có khi nào em mang thai rồi không?" Phó Cảnh Ngộ hỏi cũng rất trực tiếp.
Vốn bọn họ vẫn là vợ chồng, hiện tại chính là có sao nói vậy.
Diệp Phồn Tinh nói: "Sẽ không có đâu."
"Tại sao?" Thấy cô khẳng định như vậy, làm cho Phó Cảnh Ngộ có chút khó hiểu.
Diệp Phồn Tinh nhìn anh, nói: "Sẽ không mang thai đâu, em có uống thuốc."
Mỗi lần quan hệ xong,biết anh không dùng biện pháp phòng tránh, cô đều sẽ đi mua thuốc tránh thai.
Bởi vì cô thật sự không muốn mang thai.
Nghe xong, Phó Cảnh Ngộ dừng lại mọi động tác.
Bầu không khí dường như trở nên khẩn trương, Diệp Phồn Tinh nhìn anh, ngơ ngác hỏi " Sao thế?"
"Tại sao..." âm thanh Phó Cảnh Ngộ có chút đè nén, "Sao em không nói cho anh biết Chuyện này?"
Anh vốn cho là, bọn họ có thể đã có con rồi, nhưng không nghĩ tới, cô lại ở sau lưng anh uống thuốc.
Khó trách, một chút phản ứng cũng không có.
Vẻ mặt của Phó Cảnh Ngộ có chút lạnh đi, biết vợ uống thuốc tránh thai trong khi mình cố gắng cày cấy, loại tâm tình này quả thực không hề dễ chịu.
Diệp Phồn Tinh cảm thấy anh không vui, nhưng không hiểu lý do tại sao, "Chúng ta đã nói là chưa vội có con, em mà không uống thuốc, nhỡ mà có thai thì phải làm sao? Em còn đang đi học nữa."
Lúc hai người chưa li hôn đã từng thương lượng xong với nhau là sẽ không vội sinh con, cô không biết mình uống thuốc thì có lỗi gì.
Nhưng Phó Cảnh Ngộ lại vô cùng không vui, anh buông cô ra, lạnh nhạt nói, "Ngủ đi."
"Anh?" Mới vừa còn cuồng nhiệt như hổ đói, đột nhiên liền lạnh lùng như núi băng.
Bộ dạng này của anh làm cho Diệp Phồn Tinh có chút bất an.
Phó Cảnh Ngộ trở mình, không lên tiếng.
Diệp Phồn Tinh ngồi ở một bên, nhìn anh, "Anh lại tức giận nữa à? Tại sao chứ?"
Phó Cảnh Ngộ không trả lời cô.
Sáng hôm sau, xuống dưới nhà ăn sáng, Diệp Phồn Tinh vẫn thấy Phó Cảnh Ngộ chưa hề nguôi giận, không nói chuyện với mình, cô muốn chủ động nói chuyện với anh nhưng lại sợ anh không để ý tới mình,nhất thời cảm thấy lúng túng.
Cô cúi đầu xuống, không lên tiếng, trong lòng có chút khổ sở.
Ngôn Triết ngồi ở một bên, cảm giác bầu không khí trước mắt có chút là lạ.
Hai người này vừa hôm qua còn tống thức ăn chó đầy mồm anh ta cơ mà, Ngôn Triết cũng đã quen với việc nhìn bọn họ ân ái ngọt ngào.
Hiện tại đột nhiên chiến tranh Lạnh, anh ta đứng ở chính giữa, cũng không biết nên nói gì cho phải
Ngôn Triết nhìn về phía Diệp Phồn Tinh, nhỏ giọng hỏi: "Hai người cãi nhau đấy à?"
Ở trong ấn tượng của anh ta, Phó Cảnh Ngộ không phải là người dễ dàng tức giận, nhưng mà đã tức giận thì không phải là chuyện nhỏ nữa rồi.
Tính để cho mọi người ngủ ngon đêm nay nhưng tại bị mọi người nhắc nhiều quá nên ngồi không yên, đành đăng lên cho mọi người đọc xong ngứa ngáy trong lòng
Đừng quên like và bỏ phiếu cho Sữa nhé các bạn độc giả thân yêu
/1039
|