Buổi tối, lúc Phó Cảnh Ngộ và Tưởng Sâm trở về, Diệp Phồn Tinh không có ở nhà, Cô Bình nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ, cười nói: "Cảnh Ngộ về rồi hả?"
Phó Cảnh Ngộ gật đầu, nhìn chung quanh một lần, muốn hỏi cái gì đó nhưng lại không hỏi
"Phồn Tinh đâu rồi ạ?" Tưởng Sâm nhìn ra thay Phó Cảnh Ngộ hỏi
Cô Bình hòa ái trả lời: " Thấy Con bé ở trong nhà một mình chán quá nên cô bảo thằng Triết mang nó đi ra ngoài chơi rồi Ngày mai mấy đứa về thành phố A phải không?"
"Vâng " Tưởng Sâm gật đầu, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ ở một bên ngồi xuống
Cô Bình lấy ít trái cây đặt lên bàn anh cũng không động vào
Đại khái đợi một giờ sau, bên ngoài mới có tiếng xe dừng lại
Ngồi ở chỗ của Phó Cảnh Ngộ vừa vặn có thể nhìn ra ngoài cửa sổ, anh nhìn thấy Diệp Phồn Tinh từ trên xe của Ngôn Triết đi xuống
Nhìn vợ anh cười vui vẻ quá nhỉ?
Mặc dù Ngôn Triết là anh em của mình, nhưng dù sao cũng là đàn ông, nhìn thấy hai người họ ở bên cạnh nhau, Phó Cảnh Ngộ sa sầm mặt mày
Rất nhanh, sau lưng liền vang lên tiếng Diệp Phồn Tinh, "Tưởng Sâm, hai người về rồi à"
Tưởng Sâm đáp: " Về một lúc rồi "
Anh ta nhìn Diệp Phồn Tinh dùng mắt ra hiệu cho Cô, trên đầu Phó Cảnh Ngộ hiện tại đang mây mù bao quanh, sấm chớp ầm ầm, làm sao Tưởng Sâm dám lắm lời
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ ngồi ở chỗ đó, ung dung đi tới, " Anh!"
Cô đi ra ngoài một chuyến, tâm tình rất tốt, nhưng mà vừa mới nhìn thấy anh lại cảm thấy không khí khẩn trương
Bình thường Phó Cảnh Ngộ như thế này, người bên cạnh đều sẽ tránh xa anh, để cho anh không nổi giận thêm, nhưng Diệp Phồn Tinh lại đi tới trước mặt anh, ôn nhu nhìn anh, " Anh về lâu chưa?"
Phó Cảnh Ngộ ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, cái nhìn đó làm ai nhìn vào cũng cảm thấy chột dạ, "Mấy giờ rồi?"
Ngôn Triết đi tới, thay Diệp Phồn Tinh chối bỏ trách nhiệm: " Bị tắc đường nên không về sớm được "
Phó Cảnh Ngộ không để ý đến Ngôn Triết mà chỉ nhìn Diệp Phồn Tinh, Dường như đợi câu trả lời của cô
Người bên cạnh nói gì anh không cần biết, anh chỉ muốn nghe cô giải thích!
Diệp Phồn Tinh nhìn anh rồi lại cúi đầu nhìn xuống chân mình " Em về hơi muộn, Xin lỗi"
"Em đi theo anh" Có thể là cảm thấy ở trước mặt mọi người khó mà nói,cho nên Phó Cảnh Ngộ đứng lên, đi lên phòng
Diệp Phồn Tinh nhìn bóng lưng của anh, chột dạ mà nhìn Tưởng Sâm một cái, "Không phải lần này chết chắc rồi đấy chứ?"
"Chúc cô may mắn" Tưởng Sâm đồng tình nói
Ngôn Triết nhìn Diệp Phồn Tinh, hả hê cười cợt: "Nếu mà bị đánh thì nhớ gọi anh để anh cứu, haha "
Diệp Phồn Tinh trợn mắt nhìn tên chết tiệt trước mắt, " Anh Cút đi "
Sau đó chạy lên phòng
Phó Cảnh Ngộ đứng ở trong phòng, giống như núi băng làm cho cả căn phòng đều trở nên lạnh lẽo
Diệp Phồn Tinh đoán anh nhìn thấy cô và Ngôn Triết đi ra ngoài nên lại ghen rồi
Dù sao người đàn ông này, chỉ cần thấy cô đứng bên cạnh giống đực là anh đã có thể ăn hai mét khối giấm rồi
Cô đi tới phía sau Phó Cảnh Ngộ, anh nghe được tiếng bước chân cô tiến vào, đang muốn mở miệng, Diệp Phồn Tinh đã giành trước hỏi một câu, "Cần em quỳ xuống chịu phạt không?"
""
Rõ ràng là lúc nghiêm túc như vậy, anh đang tức giận mà cô lại còn có thể nói ra những lời như vậy
Câu nói này giống như là đang đùa nhưng lại làm cho Phó Cảnh Ngộ cấm khẩu, không biết phải nói gì, cảm giác lửa giận trong người giảm đi một nửa
Anh quay đầu lại, trừng mắt về phía cô, Diệp Phồn Tinh lại ở ngay trước mặt anh, đặt balo của mình xuống, lấy từ bên trong ra một cái hộp, đưa cho anh, "Cho anh cái này "
Phó Cảnh Ngộ gật đầu, nhìn chung quanh một lần, muốn hỏi cái gì đó nhưng lại không hỏi
"Phồn Tinh đâu rồi ạ?" Tưởng Sâm nhìn ra thay Phó Cảnh Ngộ hỏi
Cô Bình hòa ái trả lời: " Thấy Con bé ở trong nhà một mình chán quá nên cô bảo thằng Triết mang nó đi ra ngoài chơi rồi Ngày mai mấy đứa về thành phố A phải không?"
"Vâng " Tưởng Sâm gật đầu, nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ ở một bên ngồi xuống
Cô Bình lấy ít trái cây đặt lên bàn anh cũng không động vào
Đại khái đợi một giờ sau, bên ngoài mới có tiếng xe dừng lại
Ngồi ở chỗ của Phó Cảnh Ngộ vừa vặn có thể nhìn ra ngoài cửa sổ, anh nhìn thấy Diệp Phồn Tinh từ trên xe của Ngôn Triết đi xuống
Nhìn vợ anh cười vui vẻ quá nhỉ?
Mặc dù Ngôn Triết là anh em của mình, nhưng dù sao cũng là đàn ông, nhìn thấy hai người họ ở bên cạnh nhau, Phó Cảnh Ngộ sa sầm mặt mày
Rất nhanh, sau lưng liền vang lên tiếng Diệp Phồn Tinh, "Tưởng Sâm, hai người về rồi à"
Tưởng Sâm đáp: " Về một lúc rồi "
Anh ta nhìn Diệp Phồn Tinh dùng mắt ra hiệu cho Cô, trên đầu Phó Cảnh Ngộ hiện tại đang mây mù bao quanh, sấm chớp ầm ầm, làm sao Tưởng Sâm dám lắm lời
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy Phó Cảnh Ngộ ngồi ở chỗ đó, ung dung đi tới, " Anh!"
Cô đi ra ngoài một chuyến, tâm tình rất tốt, nhưng mà vừa mới nhìn thấy anh lại cảm thấy không khí khẩn trương
Bình thường Phó Cảnh Ngộ như thế này, người bên cạnh đều sẽ tránh xa anh, để cho anh không nổi giận thêm, nhưng Diệp Phồn Tinh lại đi tới trước mặt anh, ôn nhu nhìn anh, " Anh về lâu chưa?"
Phó Cảnh Ngộ ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, cái nhìn đó làm ai nhìn vào cũng cảm thấy chột dạ, "Mấy giờ rồi?"
Ngôn Triết đi tới, thay Diệp Phồn Tinh chối bỏ trách nhiệm: " Bị tắc đường nên không về sớm được "
Phó Cảnh Ngộ không để ý đến Ngôn Triết mà chỉ nhìn Diệp Phồn Tinh, Dường như đợi câu trả lời của cô
Người bên cạnh nói gì anh không cần biết, anh chỉ muốn nghe cô giải thích!
Diệp Phồn Tinh nhìn anh rồi lại cúi đầu nhìn xuống chân mình " Em về hơi muộn, Xin lỗi"
"Em đi theo anh" Có thể là cảm thấy ở trước mặt mọi người khó mà nói,cho nên Phó Cảnh Ngộ đứng lên, đi lên phòng
Diệp Phồn Tinh nhìn bóng lưng của anh, chột dạ mà nhìn Tưởng Sâm một cái, "Không phải lần này chết chắc rồi đấy chứ?"
"Chúc cô may mắn" Tưởng Sâm đồng tình nói
Ngôn Triết nhìn Diệp Phồn Tinh, hả hê cười cợt: "Nếu mà bị đánh thì nhớ gọi anh để anh cứu, haha "
Diệp Phồn Tinh trợn mắt nhìn tên chết tiệt trước mắt, " Anh Cút đi "
Sau đó chạy lên phòng
Phó Cảnh Ngộ đứng ở trong phòng, giống như núi băng làm cho cả căn phòng đều trở nên lạnh lẽo
Diệp Phồn Tinh đoán anh nhìn thấy cô và Ngôn Triết đi ra ngoài nên lại ghen rồi
Dù sao người đàn ông này, chỉ cần thấy cô đứng bên cạnh giống đực là anh đã có thể ăn hai mét khối giấm rồi
Cô đi tới phía sau Phó Cảnh Ngộ, anh nghe được tiếng bước chân cô tiến vào, đang muốn mở miệng, Diệp Phồn Tinh đã giành trước hỏi một câu, "Cần em quỳ xuống chịu phạt không?"
""
Rõ ràng là lúc nghiêm túc như vậy, anh đang tức giận mà cô lại còn có thể nói ra những lời như vậy
Câu nói này giống như là đang đùa nhưng lại làm cho Phó Cảnh Ngộ cấm khẩu, không biết phải nói gì, cảm giác lửa giận trong người giảm đi một nửa
Anh quay đầu lại, trừng mắt về phía cô, Diệp Phồn Tinh lại ở ngay trước mặt anh, đặt balo của mình xuống, lấy từ bên trong ra một cái hộp, đưa cho anh, "Cho anh cái này "
/1829
|