Phó Cảnh Ngộ tựa vào trên vai Diệp Phồn Tinh nghỉ ngơi, cô cũng không động đậy, chỉ an tĩnh lấy điện thoại ra, nhìn thấy mấy bạn học kia đang ở trong nhóm chat Zalo tâng bốc cô hết lời
"Diệp Phồn Tinh, chồng cậu đẹp trai thật đấy! Hơn nữa còn rất nhỏ nhã lịch sự! Lần sau mình mời hai người ăn bữa cơm có được không?"
Diệp Phồn Tinh trả lời: "Nói này nói sau đi!"
Ánh mắt của cô, rơi vào người Phó Cảnh Ngộ, dương khóe miệng lên
Cảm giác người đàn ông đang dựa vào cô này, giống như một món đồ vô giá trị không gì có thể sánh bằng anh
Anh luôn suy nghĩ cho cô một cắt chu toàn nhất, luôn mong cô được vui vẻ
Nghĩ tới đây, cô đưa tay ra Đan vào tay anh, nắm tay anh trong lòng bàn tay của mình
Phó Cảnh Ngộ nhỏm đầu hôn lên môi cô một cái rồi lại dựa vào vai cô ngủ tiếp
Diệp Phồn Tinh thấy vậy bật cười Đột nhiên có suy nghĩ muốn trêu chọc anh Cô cất điện thoại, đẩy đầu anh ra sau đó hôn lên môi anh Thấy anh vẫn còn giả vờ ngủ cô táo bạo hơn, dùng lưỡi cậy mở hàm răng của anh, luồn sâu vào bên trong, khuấy đảo khoang miệng của anh Phó Cảnh Ngộ đột ngột phản công, đổi khách thành chủ, ra sức liếm mút khoang miệng, thưởng thức vị ngọt của cô
Hai người quấn quýt một hồi, khi thấy hô hấp của cô ngưng trọng dồn dập anh mới buông cô ra, thì thầm bên tai cô: " Ngoan, để anh dựa vào em ngủ một lúc, không em sẽ phải hối hận đấy, anh không ngại đuổi tài xế xuống xe để "yêu " em ngay trong xe đâu! "
Người nào đó ngồi yên không dám manh động nữa
##
Buổi sáng, vị giảng viên lớn tuổi đang đứng ở trên bục giảng phân tích chuyên đề, Diệp Phồn Tinh xoay bút trong tay, nhớ tới ngày hôm qua Phó Cảnh Ngộ đi đến buổi họp lớp của mình, nội tâm lại vô cùng ngọt ngào
Ánh mắt của cô lơ đãng, nhìn linh tinh, thấy chỗ mà Cố Vũ Trạch thường ngồi trống không, nhớ chuyện xảy ra chiều hôm qua,liền cảm thấy không thoải mái
Cố Vũ Trạch bởi vì phải chuẩn bị thủ tục đi du học cho nên không tới trường
Hôm nay đến trường, Diệp Phồn Tinh âm thầm để ý phản ứng của mọi người, chỉ sợ có người thấy được chuyện hôm qua, truyền ra lời đồn đại nhảm nhí gì đó
Buổi trưa đang dùng cơm, chỉ có cô, Lâm Vi và Tả Dục xuống căng tin ăn cơm, Tả Dục nhìn thấy bọn họ, vội vàng đi ra ngoài, như nhìn thấy ma
Tả Dục phản ứng như vậy làm cho Diệp Phồn Tinh cảm thấy kỳ quái
Cô Hướng về phía Lâm Vi hỏi: " Cậu ta bìblam sao thế? chúng ta đáng sợ như vậy sao?"
Lâm Vi cứng đờ, nhìn bóng lưng của Tả Dục, xem ra, chuyện tối ngày hôm qua làm cho Tả Dục để bụng rồi!
Tả Dục tìm một vị trí ngồi xuống, mấy bạn học đi qua hỏi
"Tả Dục, cậu làm sao mà nhìn cứ lấm là lấm lét thế?"
"Không có việc gì" Chỉ là vừa nghĩ tới nụ hôn tối hôm qua cả người lại cảm thấy không bình tĩnh được
Ăn cơm xong, Tả Dục đi ra, nhìn thấy Lâm Vi đang chờ mình, vội vàng chạy để tránh mặt
Lâm Vi: ""
Cô đáng sợ như vậy sao?
-
Buổi tối, hơn chín giờ, Tả Dục đến câu lạc bộ, cậu ta sợ hãi phải nhìn thấy Lâm Vi, thậm chí ngay cả câu lạc bộ cũng không muốn tới, kết quả, đột nhiên nghĩ tới mình quên đồ ở chỗ này, cho nên đặc biệt chọn thời gian rất khuya qua đây lấy đồ
Vốn cho là trong câu lạc bộ không có người, kết quả vừa tiến đến, liền thấy Lâm Vi ngồi ở trên sàn nhà, dựa vào ghế sa lon, hai tay ôm đầu, đang khóc, thoạt nhìn rất bất lực
Bình thường cô mạnh mẽ như một thằng con trai, Tả Dục rất hiếm thấy bộ dạng này của cô, cậu ta gọi: "Lâm Vi?"
Lâm Vi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tả Dục, hốc mắt vẫn đỏ hoe, cô đứng lên, muốn né tránh, Tả Dục nhanh chóng đi tới, níu cổ tay của cô lại, " Cậu không sao chứ?"
Chẳng lẽ là vì mình tránh Lâm Vi nên cô ấy mới khóc đấy chứ?
Thật ra không phải Tả Dục muốn tránh cô, chỉ là thật sự không biết mình phải làm như thế nào đối mặt với cô
Dù sao cô ấy thích Cố Vũ Trạch như thế, chính cậu ta cũng không xác định được quan hệ của bọn họ rốt cuộc thế nào
Nhưng cậu ta tuyệt đối không phải là người đi tranh đoạt tình yêu với bạn bè, đây là nguyên tắc của Tả Dục
Cứ không nhắc là mọi người lại không bỏ phiếu thế nhỉ, buồn quá cứ như thế này là chỉ có 2 chương thôi nhé!
"Diệp Phồn Tinh, chồng cậu đẹp trai thật đấy! Hơn nữa còn rất nhỏ nhã lịch sự! Lần sau mình mời hai người ăn bữa cơm có được không?"
Diệp Phồn Tinh trả lời: "Nói này nói sau đi!"
Ánh mắt của cô, rơi vào người Phó Cảnh Ngộ, dương khóe miệng lên
Cảm giác người đàn ông đang dựa vào cô này, giống như một món đồ vô giá trị không gì có thể sánh bằng anh
Anh luôn suy nghĩ cho cô một cắt chu toàn nhất, luôn mong cô được vui vẻ
Nghĩ tới đây, cô đưa tay ra Đan vào tay anh, nắm tay anh trong lòng bàn tay của mình
Phó Cảnh Ngộ nhỏm đầu hôn lên môi cô một cái rồi lại dựa vào vai cô ngủ tiếp
Diệp Phồn Tinh thấy vậy bật cười Đột nhiên có suy nghĩ muốn trêu chọc anh Cô cất điện thoại, đẩy đầu anh ra sau đó hôn lên môi anh Thấy anh vẫn còn giả vờ ngủ cô táo bạo hơn, dùng lưỡi cậy mở hàm răng của anh, luồn sâu vào bên trong, khuấy đảo khoang miệng của anh Phó Cảnh Ngộ đột ngột phản công, đổi khách thành chủ, ra sức liếm mút khoang miệng, thưởng thức vị ngọt của cô
Hai người quấn quýt một hồi, khi thấy hô hấp của cô ngưng trọng dồn dập anh mới buông cô ra, thì thầm bên tai cô: " Ngoan, để anh dựa vào em ngủ một lúc, không em sẽ phải hối hận đấy, anh không ngại đuổi tài xế xuống xe để "yêu " em ngay trong xe đâu! "
Người nào đó ngồi yên không dám manh động nữa
##
Buổi sáng, vị giảng viên lớn tuổi đang đứng ở trên bục giảng phân tích chuyên đề, Diệp Phồn Tinh xoay bút trong tay, nhớ tới ngày hôm qua Phó Cảnh Ngộ đi đến buổi họp lớp của mình, nội tâm lại vô cùng ngọt ngào
Ánh mắt của cô lơ đãng, nhìn linh tinh, thấy chỗ mà Cố Vũ Trạch thường ngồi trống không, nhớ chuyện xảy ra chiều hôm qua,liền cảm thấy không thoải mái
Cố Vũ Trạch bởi vì phải chuẩn bị thủ tục đi du học cho nên không tới trường
Hôm nay đến trường, Diệp Phồn Tinh âm thầm để ý phản ứng của mọi người, chỉ sợ có người thấy được chuyện hôm qua, truyền ra lời đồn đại nhảm nhí gì đó
Buổi trưa đang dùng cơm, chỉ có cô, Lâm Vi và Tả Dục xuống căng tin ăn cơm, Tả Dục nhìn thấy bọn họ, vội vàng đi ra ngoài, như nhìn thấy ma
Tả Dục phản ứng như vậy làm cho Diệp Phồn Tinh cảm thấy kỳ quái
Cô Hướng về phía Lâm Vi hỏi: " Cậu ta bìblam sao thế? chúng ta đáng sợ như vậy sao?"
Lâm Vi cứng đờ, nhìn bóng lưng của Tả Dục, xem ra, chuyện tối ngày hôm qua làm cho Tả Dục để bụng rồi!
Tả Dục tìm một vị trí ngồi xuống, mấy bạn học đi qua hỏi
"Tả Dục, cậu làm sao mà nhìn cứ lấm là lấm lét thế?"
"Không có việc gì" Chỉ là vừa nghĩ tới nụ hôn tối hôm qua cả người lại cảm thấy không bình tĩnh được
Ăn cơm xong, Tả Dục đi ra, nhìn thấy Lâm Vi đang chờ mình, vội vàng chạy để tránh mặt
Lâm Vi: ""
Cô đáng sợ như vậy sao?
-
Buổi tối, hơn chín giờ, Tả Dục đến câu lạc bộ, cậu ta sợ hãi phải nhìn thấy Lâm Vi, thậm chí ngay cả câu lạc bộ cũng không muốn tới, kết quả, đột nhiên nghĩ tới mình quên đồ ở chỗ này, cho nên đặc biệt chọn thời gian rất khuya qua đây lấy đồ
Vốn cho là trong câu lạc bộ không có người, kết quả vừa tiến đến, liền thấy Lâm Vi ngồi ở trên sàn nhà, dựa vào ghế sa lon, hai tay ôm đầu, đang khóc, thoạt nhìn rất bất lực
Bình thường cô mạnh mẽ như một thằng con trai, Tả Dục rất hiếm thấy bộ dạng này của cô, cậu ta gọi: "Lâm Vi?"
Lâm Vi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tả Dục, hốc mắt vẫn đỏ hoe, cô đứng lên, muốn né tránh, Tả Dục nhanh chóng đi tới, níu cổ tay của cô lại, " Cậu không sao chứ?"
Chẳng lẽ là vì mình tránh Lâm Vi nên cô ấy mới khóc đấy chứ?
Thật ra không phải Tả Dục muốn tránh cô, chỉ là thật sự không biết mình phải làm như thế nào đối mặt với cô
Dù sao cô ấy thích Cố Vũ Trạch như thế, chính cậu ta cũng không xác định được quan hệ của bọn họ rốt cuộc thế nào
Nhưng cậu ta tuyệt đối không phải là người đi tranh đoạt tình yêu với bạn bè, đây là nguyên tắc của Tả Dục
Cứ không nhắc là mọi người lại không bỏ phiếu thế nhỉ, buồn quá cứ như thế này là chỉ có 2 chương thôi nhé!
/1039
|